Mấy người Dương Sí đang được nhớ thương lúc này cũng đang trên đường trở về. Đó là một nhóm bốn người, mỗi người đều vác trên vai thứ gì đó có vẻ rất nặng.
Mắt thấy cách chỗ vùng đất của bộ tộc càng lúc càng gần, Hợp Thụ nhịn không được chạy nhanh lên phía trước đuổi kịp Dương Sí và hỏi anh.
“A Sí, anh có chắc chắn là giống cái nhỏ của anh sẽ cần những thứ này không?”
Dương Sí mỉm cười.
“Dù có phải hay không thì chúng ta cũng đã mang về tận đây rồi, anh hỏi như vậy thì có ích lợi gì chứ?”
“Bởi vì nếu giống cái nhỏ của anh không muốn thứ này thì giao hết cho tôi được không?”
“Giao cho anh sao?”
Dương Sí không cần suy nghĩ, liền nhanh chóng đáp ứng.
Nếu những thứ này thực sự không phải là cái giống cái nhỏ cần thì giao hết chúng cho Hợp Thụ cũng không sao.
Một nhóm bốn người đi nhanh hơn, rất nhanh đã về đến dưới chân núi của bộ tộc. Bởi vì những thứ này là do Hàn Lộ nhờ mọi người tìm kiếm mang về nên họ không chuyển chúng lên núi mà đặt chúng ngay tại bãi biển.
Sau khi thả những thứ đồ ở trên vai xuống, bọn họ cũng nhìn mọi người trong tộc mình đang tranh chấp với tộc Man Ngưu. Họ cũng nhanh chóng đi đến nghe ngóng sự tình.
Thực lực của hai vị đại vu của hai bộ tộc cũng tương đương nhau, nhưng bên phía đối diện lại còn có thêm tộc Phi Ưng giúp đỡ, xét về số lượng thì tộc Bạch Hổ vẫn có chút thiệt thòi hơn.
Nhưng thực lực thì lại không thua kém nhau bao nhiêu. Đặc biệt là có thêm nhóm người của Dương Sí đã quay trở về.
Thái độ của tộc Bạch Hổ cũng đủ cứng rắn mạnh mẽ, cuối cùng tộc Man Ngưu cũng đành phải sợ và cử hơn chục người đi qua sông dọn sạch đống phân trâu ở bãi cát đối diện.
Chuyện này vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng kết quả là không ai muốn nhường ai, suýt chút nữa đã trở thành chuyện lớn.
Sau khi mọi người đã giải tán hết khỏi nơi đó, Hợp Khương nhìn thấy anh trai mình cùng với Dương Sí, lập tức chạy đến nói với Dương Sí rằng Hàn Lộ cũng đã đến đây.
Như vậy cũng tốt, Dương Sí không cần phải đi qua hòn đảo một chuyến nữa.
Anh nói cảm ơn Hợp Khương, lại dặn dò Hợp Thụ trông chừng những đồ vật đang ở trên bãi biển thật cẩn thận rồi quay người chạy nhanh lên núi.
Hợp Khương tò mò đá đá vào những thứ cây kỳ lạ đang nằm trên bãi biển kia và quay đầu sang hỏi anh trai.
“Những cái này là gì vậy?”
Bản thân Hợp Thụ cũng không biết rõ chúng là gì, nhưng anh ta chỉ cảm thấy rằng những thứ này dường như rất hữu ích. Còn công dụng cụ thể của chúng là gì, đợi xem nếu giống cái nhỏ của Dương Sí không cần đến chúng thì anh ta liền lấy chúng ra để tìm hiểu nghiên cứu xem thế nào.
“Hình như A Sí gọi là tre trúc gì đó, anh cũng không rõ lắm, những thứ này đều là giống cái nhỏ của anh ấy cần, em muốn biết thì có thể trực tiếp đi hỏi cô ấy.”
“Là Tiểu Lộ cần chúng sao?”
Hợp Khương không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu Lộ luôn luôn cho cô ấy xem những thứ mới lạ, những thứ này có chỗ nào đặc biệt đây?
Tiểu Lộ đến rất nhanh, cô gần như là một đường chạy thẳng xuống.
Hợp Thụ đang chờ đợi để nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô ấy khi nhìn thấy những thứ này, kết quả là chính mình lại thất vọng. Khi cô ấy nhìn thấy những thứ đang nằm trên mặt đất kia, hai mắt bỗng sáng rực lên, nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra được dáng vẻ thất vọng của cô ấy.
“A Sí! Chính là nó! Đây chính là cây trúc đấy!”
Hàn Lộ mừng rỡ ôm chầm lấy bạn trai và nhảy mấy lần.
Trên bãi biển có khá nhiều cây trúc, hơn nữa những cây này hoàn toàn giống như mấy lời dặn của cô, toàn bộ đều được nhổ lên cả gốc, nguyên cả cây không bị bẻ gãy.
Cả nhóm bốn người họ đã mang về khoảng được một trăm cây trúc, chừng đó đã đủ để làm đến mấy cái bè trúc rồi.
Hàn Lộ vội vàng cảm ơn ba người đi cùng, cô dự định mẻ cá đánh bắt được đầu tiên sẽ mang về để cảm ơn họ.
Hôm nay cô đến đây, thật sự không có mang theo được thứ gì ngon để tặng họ.
Hợp Thụ trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, không nhịn được nữa đành mở miệng hỏi: “Cảm ơn thì không cần phải cảm ơn đâu, dù sao thì sớm muộn gì cô và A Sí cũng trở thành người một nhà, vậy nên tất cả chúng tôi cũng là người một nhà. Tôi chỉ muốn hỏi cô một việc, cây trúc này cụ thể là dùng để làm gì?”
Bộ dạng của hai anh em họ lúc này hoàn toàn giống như những đứa trẻ hiếu kỳ.
Hàn Lộ bắt đầu phổ cập khoa học cho bọn họ những kiến thức cơ bản của giống tre trúc, có thể dùng chúng để làm những gì, sau đó cô mới nói đến kế hoạch của mình khi dùng những cây trúc này.
“Cây trúc có rất nhiều công dụng, trong một lúc không thể nói hết được. Tôi muốn dùng chúng để làm những chiếc bè trúc. Cụ thể sẽ dùng nó như thế nào, đợi sau khi tôi làm xong mọi người sẽ hiểu.”
Hàn Lộ sờ tay lên những cây trúc vẫn còn tươi, nghĩ đến kế hoạch của mình, cười đến híp cả mắt.