Lão tộc trưởng và Đại Vu liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một tia vui mừng trong mắt đối phương. Đặc biệt là đại vu, bởi trước đây chính bà ấy đã biết giống cái nhỏ này sẽ mang lại nhiều may mắn cho tộc Bạch Hổ, nhưng không ngờ điều đó lại đến nhanh như vậy.
Những lời cô nói đã quá rõ ràng như vậy, đương nhiên là bọn họ không còn lý do để cự tuyệt nữa. Lão tộc trưởng lập tức ra khỏi sơn động và triệu tập thêm bốn người đàn ông khỏe mạnh để bọn họ đi theo Hàn Lộ xuống núi lấy cá.
Đại vu cũng đi ra ngoài thông báo cho các gia đình chuẩn bị xuống núi lấy cá.
Hàn Lộ dẫn mọi người đi, tiện đường ghé qua chỗ mẹ của Dương Sí để nhờ bà ấy cùng xuống núi giúp đỡ cô. Cô định dựa theo đầu người để chia cá, nhà nào có nhiều người thì cho nhiều, nhà ít người thì cho ít.
Trong tộc Bạch Hổ nhà nào có bao nhiêu người, mẹ anh chắc chắn sẽ biết rõ điều này hơn cô. Còn về phần tại sao cô lại không đi tìm Hợp Khương nhờ giúp đỡ, nha đầu kia mỗi ngày cũng chỉ biết rong chơi, e rằng trong tộc hiện có bao nhiêu người cô ấy cũng không biết rõ.
Để cho cô ấy đứng một bên xem náo nhiệt là được rồi.
Một đoàn người chậm rãi xuống núi.
Hai người của bộ tộc bên kia sông đang uống nước bên bờ sông nhìn thấy có nhiều người xuống núi như vậy, tưởng rằng mấy người kia đang muốn tìm bọn họ đánh nhau nên vội vàng trở về tộc tìm thêm người đến hỗ trợ.
Đến lúc bọn họ mang theo một đống người quay trở lại bãi biển, nhất thời cảm thấy lúng túng. Người của tộc Bạch Hổ ở bên kia sông đang chen chúc lại một chỗ, cũng chẳng thèm nhìn sang phía bọn họ một cái, chẳng có vẻ gì là bọn họ muốn đánh nhau cả.
Hàn Lộ đang dẫn bốn người đàn ông mạnh khỏe kia xuống nước kéo lưới lên, hoàn toàn không để đến tình huống trên bờ lúc này. Bời vì thân hình Bối Bối quá lớn, nếu bơi vào quá sát bờ biển sẽ rất dễ bị mắc cạn, nên nó phải dừng lại bên ngoài cách bờ một đoạn.
Bốn người đàn ông kia thành thành thật thật bơi theo sau lưng cô và bơi đến tận trước mặt Bối Bối. Trong nháy mắt lúc nhìn thấy Bối Bối, sắc mặt của bốn người họ có dường như có chút căng thẳng.
Con người, sẽ luôn cảm thấy sợ hãi trước những loài sinh vật họ chưa từng biết đến, đặc biệt là những sinh vật to lớn như vậy, hiển nhiên sẽ có một chút cảm giác sợ hãi. Hàn Lộ chỉ giới thiệu đơn giản với mọi người, nhấn mạnh rằng Bối Bối sẽ không làm ai bị thương, bọn họ lúc này mới thả lỏng.
“Hàn Lộ, những con cá cô nói hiện đang ở chỗ nào?”
Hàn Lộ chỉ vào ống trúc đang nằm trong miệng Bối Bối.
“Chính là cái đó, sức tôi quá yếu nên kéo không nổi, các anh hãy nhanh kéo nó đi. Mọi người hãy yên tâm, nó sẽ không cắn đâu.”
Bối Bối rất hợp tác gật đầu rồi duỗi ống trúc trong miệng ra phía trước.
Dáng vẻ có linh tính như thể, nhìn quả thật không giống với hung thú, mấy người đàn ông lúc này đã hoàn toàn thả lỏng. Người có lá gan lớn nhất đã bắt đầu bơi đến sát miệng Bối Bối và thử cầm lấy ống trúc kia.
Bối Bối rất phối hợp mở to miệng và buông ống trúc ra.
“Hả? Nhẹ như vậy, tại sao phải cần đến…”
Anh ta còn chưa kịp nói dứt lời, sợi dây thừng trong tay đột nhiên siết chặt lại, cả người lập tức bị cuốn xuống biển. May mà hai người đàn ông khác bên cạnh anh ta đã phản ứng rất nhanh, liền kéo được anh ta trở về.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy gân xanh nổi lên trên tay của người đang kéo sợi dây thừng, không dám tiếp tục coi thường nữa, vội vàng đồng lòng đồng sức kéo chiếc lưới vào bờ.
Những con cá đó nặng hơn họ tưởng tượng rất nhiều, kéo nó vào được bờ không dễ dàng chút nào, cũng may bơi được một đoạn, chân họ đã dẫm lên được bờ cát, có được điểm tựa thì việc kéo lên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bốn người đàn ông kéo cả một cái lưới đầy cá, bước lên bờ một cách rất khó khăn.
Đợi đến lúc nhìn thấy rõ ràng rất nhiều con cá chen chúc bên trong lưới, mọi người trên bãi biển đồng loạt hít sâu một hơi.
Thần thú đại nhân phù hộ, giống cái nhỏ này lợi hại quá!
Cô ấy thế mà lại có thể bắt được nhiều cá đến như vậy!
Ngay khi Hàn Lộ mở dây thừng, miệng lưới đánh cá được mở ra, ngay lập tức những con cá bên trong nhảy tràn ra trên mặt đất, những con cá màu trắng bạc tỏa sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, sáng chói cả mắt mọi người.
“Thật là nhiều cá!”
“Hàn Lộ thật là quá giỏi!”
“Tôi cũng muốn có một chiếc lưới như vậy…”
Hàn Lộ có thể nghe được rõ ràng mọi lời nói xung quanh mình, nhưng cô chưa có ý định dệt tấm lưới thứ hai nên cũng không tiếp lời.