Ở thời hiện tại, mỗi ngày cô đều tiếp xúc với các loại hải sản, không hiểu nhiều lắm về những con hổ, và đương nhiên không thể biết được những tác dụng như vậy của phân hổ.
Nhưng mà …
Ngược lại cô biết được tác dụng của phân trâu.
Phân trâu tươi có thể bón vào trong đất để trồng rau, mấu chốt là có thể dùng để nhóm lửa!
Điều này đối với cô có thể nói là vô cùng hữu ích…
Cô đã từng nghe Hợp Khương và A Sí nói qua một vài lần, nơi này sẽ có tuyết rơi vào mùa đông, lại còn vô cùng lạnh, dường như lúc đó không một ai dám ra ngoài đi săn.
Hiện tại, chưa đầy hai tháng nữa thời tiết sẽ bắt đầu chuyển lạnh, nguồn nhiên liệu dự trữ của cô lúc này vẫn chưa có.
Vào mùa đông, những việc thường ngày như sưởi ấm và nấu nướng đều không thể tách rời khỏi củi được.
Mặc dù cây trên đảo có thể dùng để làm củi đốt, nhưng rõ ràng đó không phải là giải pháp lâu dài. Dù sao ở trên đảo cũng nên có nhiều cây mới có thể chống lại được các cơn bão ập đến, nếu mình đốt hết chúng, lúc bão ập đến, thì chính mình là người phải gánh chịu nguy hiểm.
Hàn Lộ chợt nhớ lại cuộc tranh cãi giữa tộc Man Ngưu và tộc Bạch Hổ vài ngày trước, chính là bởi vì phân trâu đổ xuống biển đã trôi dạt vào địa bàn của tộc Bạch Hổ.
Nếu như số phân trâu kia đối với tộc Man Ngưu là vô dụng, vậy mình có thể giao dịch với bọn họ về vấn đề này được không?
Hàn Lộ mải mê suy nghĩ đến mức không phát hiện ra ngọn lửa sắp tắt, Cáp Nhĩ phải gọi cô đến mấy lần thì cô giật mình tỉnh táo lại.
Lúc này những miếng mỡ trong chảo đã co nhỏ lại hơn một nửa và bắt đầu chuyển sang màu vàng.
Bởi vì dụng cụ dùng để cắt chúng không đủ lực nên lát cắt hơi to nên phải rán thêm một lúc nữa.
Hàn Lộ bỏ thêm một ít que củi khô vào trong đống lửa và tiếp tục đun trên ngọn lửa nhỏ, đợi khi các miếng mỡ trong nồi co lại chỉ bằng một con ngao biển, cô liền dập bớt lửa trước và vớt tất cả phần tóp mỡ để vào trong những chiếc lá cây đã được làm sạch trước đó.
Tóp mỡ sau khi lấy ra khỏi chảo dầu, vàng rượm và giòn tan, nếu cho thêm vào đó một ít đường nữa thì sẽ rất ngon, chậc chậc…
Đáng tiếc là ở nơi này không thể tìm đâu ra được một chút đường.
Hàn Lộ nhặt lên một miếng, đút vào miệng cho Cáp Nhĩ, người đã ngồi đó chờ đợi rất lâu.
“Me, có ngon không?”
Cáp Nhĩ đã nhai nó rất lâu, thực sự là rất lâu, lúc này mới chưa thỏa mãn nói một tiếng ngon.
Hàn Lộ cũng nhanh chóng lấy một miếng khác bỏ vào miệng ăn.
Dầu làm từ mỡ động vật có mùi vị hoàn toàn khác biệt so với các loại dầu khác như dầu hạt cải và dầu ăn thông thường. Nó thơm đậm mùi thịt, và xen lẫn một chút mùi khét. Tóp mỡ thì càng thơm hơn, hơn nữa nó còn giòn tan, ngay cả một người sống ở thời hiện đại nhiều năm như cô cũng cảm thấy thèm ăn vô cùng chứ nói gì người chưa từng được ăn qua như mẹ Dương Sí.
Cô trực tiếp lấy ra một cái chén bỏ tóp mỡ vào đó và đưa nó cho mẹ.
Đồ ăn ngon như vậy, Cáp Nhĩ định bụng để lại cho con trai mình ăn. Nhưng sau khi nghĩ lại, thứ này làm được từ mỡ của những con thú, lần sau để con trai trực tiếp mang lên đảo cùng làm và ăn với Hàn Lộ, nhân tiện còn có thể bồi đắp thêm tình cảm của hai người, thật là tốt biết bao.
Thế là bà ấy cũng không cần khách khí nữa, cầm chén ngồi ở một bên và ăn một cách vui vẻ.
Hàn Lộ cũng chỉ ăn vài miếng thì không tiếp tục ăn nữa, hôm nay có nhiều khách lên đảo nên phải để lại cho họ, sau này có dịp sẽ ăn nhiều hơn.
Cô bưng nồi dầu đặt sang một bên và dùng lá cây đậy kín trên mặt rồi vội vàng mang cá đi làm.
Phải làm sạch hơn mười con cá lăng đỏ thật không đơn giản chút nào.
Hàn Lộ và Cáp Nhĩ làm mất hơn một tiếng đồng hồ mới có thể làm xong số cá đó.