Sau khi làm cá xong, cô lấy mấy con cá ra chiên trước.
Bối Bối vẫn đang rất cẩn thận bảo vệ bên cạnh Hợp Khương và mấy người kia, có lúc do không điều khiển được chiếc bề nên bị sóng biển đẩy ra xa, nó liền nhanh chóng giúp mọi người kéo bè về lại, người bị rơi xuống biển cũng chính nó giúp đưa trở lại.
Hôm nay, đánh cá là cũng nhờ nó mới kéo vào bờ được.
Bối Bối quả thật là một đại công thần.
Những thứ trước kia cô ấy ăn đều rất ít, chưa đủ lấp đầy kẽ răng nó, hôm nay có được nhiều cá hơn, nên cũng mang chiên một ít cho nó nếm thử, nếu nó thích, sau này sẽ làm nhiều hơn cho nó một chút.
“Bối Bối!”
Nghe thấy tiếng gọi của Hàn Lộ, Bối Bối vội quay người bơi nhanh vào bờ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cho mày nếm thử đồ ăn mới này, mày đừng có nuốt ngay vào bụng, nhai một vài lần trong miệng đã rồi nuốt xuống.”
Bối Bối ánh mắt nghi ngờ nhìn mấy con cá trong tay của Hàn Lộ, im lặng mở to miệng ra.
Bình thường lúc đói bụng, nhìn thấy bầy cá là nó hút một hơi thật mạnh, sau đó liền no bụng, cho tới bây giờ nó chưa lúc nào thử nhai đồ vật trong miệng. Bởi vì cá nhai xong sẽ rất khó ăn.
Nhưng vì cá này là của Hàn Lộ đưa cho nó, nếu không ngon cũng phải nói là ngon.
Đôi mắt của nó nhắm nghiền như nhận mệnh khiến Hàn Lộ không nhịn được bật cười.
“Mày yên tâm đi, không khó ăn lắm đâu.”
Hàn Lộ một hơi đem hơn mười con cá đổ vào miệng Bối Bối. Nhìn thấy miệng nó đang cử động và nhai một cách rất nghiêm túc, cô háo hức đợi hỏi nó.
“Cảm giác thế nào hả?”
Bối Bối đột nhiên mở to hai mắt ra, đôi mắt to sáng lấp lánh.
“Vì sao cá hôm nay cô cho tôi ăn lại khác với mấy con cá mà tôi thường ăn thế? Mùi vị rất lạ nhưng là tôi cảm thấy rất thích, nó ngon hơn nhiều so với nhưng con cá mà tôi từng ăn. Có còn nữa không?”
Hàn Lộ thân mật sờ lên đầu nó cười nói: “Nếu mày thích thì đương nhiên là vẫn còn, nhưng không phải là bây giờ. Hôm nay những vị khách trên đảo vẫn chưa được ăn món này, đợi sau khi mọi người quay về hết, chúng ta lại đi biển đánh bắt cá, đến lúc đó tao sẽ làm cho mày nhiều hơn.”
Bố Bối gật đầu tỏ ra rất hiểu chuyện, vẫy đuôi một cái rồi bơi nhanh về chỗ cũ, tiếp tục trông coi mọi người luyện tập trên chiếc bè trúc.
Hàn Lộ quay vào lại trong bếp, tiếp tục bận rộn với công việc xào, nấu nướng và dọn thức ăn lên đầy bàn.
Mọi người tập luyện đến mức tay đã mềm nhũn ra, lúc này mới có thể bắt đầu nghỉ ngơi và quay trở lại trên đảo.
“Oa! Thật là thơm quá đi!”
“Quá đói rồi, quá đói rồi…”
Hợp Khương vẫn còn nhớ thói quen khi ăn của Hàn Lộ nên vội kéo A Mạn và A Chân đến bãi biển để rửa tay sạch sẽ mới bắt đầu cầm cá ăn.
Cá chiên giòn tan, mang đậm mùi vị, nước canh cá thơm ngon, cá nướng tuy hơn kém một chút, nhưng vẫn là ngon hơn nhiều so với thịt sống họ vẫn thường ăn.
Ngay cả A Chân, người luôn ít nói cũng thốt ra được mấy câu khen ngon, có thể thấy được bữa tiệc lần này trên đảo thật là hợp tâm ý của mọi người đến nhường nào.
Hàn Lộ bưng chén canh cá ngồi một bên, lông mày cong lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy mọi người ăn uống vui vẻ như vậy, tự nhiên chính cô cũng cảm thấy rất vui.
Sau khi ăn uống no nê, Hợp Khương lười biếng thả mình trên bờ biển thở dài một tiếng.
“Ôi, nấu thức ăn có dùng lửa thật khác biệt so với không dùng lửa. Bây giờ tôi cũng không còn muốn ăn các loại thịt tươi sống nữa. Nếu trong tộc Bạch Hổ cho phép được nhóm lửa thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là điều đó lại không thể.”
A Mạn cũng thở dài theo một tiếng, nhưng chỉ im lặng không nói gì.
Đồ ăn dùng lửa để nấu quả thật là rất thơm ngon, thế nhưng cháy rừng cũng rất đáng sợ, nếu chẳng may sơ ý một chút, lửa lan vào trong rừng, thì coi như bọ coi là tội đồ của cả bộ tộc.
Người ngoài tộc như Hàn Lộ đương nhiên là không thể có ý kiến gì về việc này.
Quyết định của lão tộc trưởng và đại vu cũng không có gì là sai, tất cả bọn họ đều nghĩ cho sự an toàn của những người sống trong tộc.
Vùng đất của bộ tộc ở ngay trên núi, nếu nhóm lửa dưới chân núi thì quả thật là rất nguy hiểm.
Nhưng nếu không nhóm lửa ở dưới chân núi thì nhóm lửa ở đâu được chứ?
Hàn Lộ chợt nghĩ về hòn đảo nơi cô sống trước đây.