Người của tộc Bạch Hổ làm việc cực kỳ chịu khó, lại có hiệu suất cao, mới qua một thời gian không lâu mà đã chặt được ba cây rồi.
Mấy người phụ nữ ở bên ngoài cũng không hề thua kém, họ chà xát dây cỏ vừa nhanh vừa tốt, so với cô tự mình làm thì dây cỏ được chà xát chặt chẽ hơn nhiều. Phải có so sánh như thế mới biết được sự chênh lệch.
Sức lực của cô so với sức lực của mấy người tộc Bạch Hổ, quả thật giống như là múa rìu qua mắt thợ vậy.
Hàn Lộ đi kiểm tra một vòng, phát hiện vậy mà lại không hề có chỗ nào hay công việc nào cần cô hỗ trợ hết. Cô chỉ có thể tranh thủ lúc này thủy triều đang rút xuống, cố gắng tìm bắt thêm một ít hải sản để chút nữa khao mọi người sau một ngày làm việc chăm chỉ mà thôi.
Chỉ trong vòng hai ngày, một căn lều thật lớn đã được xây dựng xong ở trên đảo.
Cái này dùng để che mưa che nắng thì không thành vấn đề, nhưng nếu như chống chọi lại một cơn bão thì lại không thể. Nhưng dù sao thì một năm cũng chỉ có vài cơn bão mà thôi, bị thổi bay thì tu sửa lại một chút là được.
Việc xây dựng cơ sở hạ tầng ở trên đảo tạm thời kết thúc. Hàn Lộ không tiếp tục đến tộc Bạch Hổ để thuê người nữa mà để cho Bối Bối đưa cô đi ra ngoài khơi, tìm suốt hai ngày, cuối cùng tìm về được một con sò tai tượng rất lớn.
Con sò tai tượng này đã chết từ lâu rồi, mang về cũng không cần phải mất công xử lý nhiều nữa, chỉ cần trực tiếp rửa sạch sẽ là có thể dùng được rồi.
Cô đem vỏ sò tai tượng này đặt ở trong lều ở trên đảo.
Mấy chuyện quan trọng xem như đã làm xong hết rồi.
Mấy ngày bận rộn xoay như chong chóng đã xong, bây giờ rốt cuộc cô đã có thời gian để nghỉ ngơi một chút. Kết quả là cô mới nằm nghỉ được nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh, nhớ lại hôm nay là ngày mình có hẹn với tộc Bạch Hổ để trao đổi hàng…
Suýt chút nữa cô đã quên mất.
Hàn Lộ làm sao còn dám ngủ tiếp nữa, cô đứng lên cầm lấy lưới rồi gọi Bối Bối cùng đi ra biển.
Lúc này đi ra biển vận may cũng không tệ lắm, cô gặp được một đàn cá thu tương đối lớn. Hàn Lộ vẫn dùng phương pháp cũ để giăng lưới rồi cưỡi trên lưng Bối Bối một đường kéo nguyên cả tấm lưới đánh cá trở về.
Người của tộc Bạch Hổ đã đứng chờ ở dưới chân núi từ sớm. Lúc vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện từ trên mặt biển, họ lập tức sai người lên núi báo tin. Ngay lập tức tất cả những người có đồ vật muốn trao đổi đều chạy đến đó.
Dương Sí không đợi nổi người lên bờ, liền trực tiếp mang theo mấy người bạn của mình bơi xuống đón.
“A Sí!”
Thấy bạn trai đến đón, Hàn Lộ đương nhiên rất vui vẻ.
Bối Bối thì không muốn ăn thức ăn cho chó nên trực tiếp bơi tới, dùng đầu đụng vào eo Dương Sí, ý bảo anh lấy ống trúc ở trong miệng và người ở trên lưng mình đi.
Dương Sí duỗi tay ra, nhẹ nhàng đỡ Hàn Lộ từ trên lưng Bối Bối xuống rồi tranh thủ cơ hội lúc đồng bạn của mình không chú ý đến chỗ này lén hôn cô một cái rồi mới thả tay ra.
Bối Bối: “…”
Người khác không nhìn thấy nhưng mà nó nhìn thấy toàn bộ đấy!
Hàn Lộ vừa quay đầu lại liền đối mặt với đôi mắt ý vị thâm trường của Bối Bối, hai tai của cô lập tức đỏ bừng lên, cô liền lấy tay che mắt nó lại.
“Bối Bối, mày tự mình chơi một lát đi, đừng có chạy xa quá, tối nay trở về tao chiên cá cho mày ăn.”
“Hừ hừ, biết rồi.”
Cái đuôi to vung lên, thân ảnh khổng lồ rất nhanh liền biến mất không thấy tăm tích.
Dương Sí cùng với Đại Sơn mấy người cùng hợp lực, đem một lưới mắc đầy cá kéo lên bờ.
Hôm nay tính ra không thể so sánh với lần trước được, là hoàn toàn kéo lưới không có mồi nên số lượng cá không nhiều như lần trước. Tuy nhiên số lượng cá bắt được đã nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của cô rồi.
“Mọi người xếp hàng lần lượt từng người một, không được chen lấn nha.”
Hàn Lộ giao công việc chọn cá giao cá cho bạn trai mình, còn mình thì chịu trách nhiệm nghiệm thu kiểm tra các vật phẩm mà người của tộc Bạch Hổ mang đến để trao đổi.
“Một bộ da lông chất lượng trung bình, đổi hai con cá được không?”
“Đồng ý!”
“Năm con cua xanh với nửa cân ngao biển, đổi một con cá được không?”
“Đồng ý!”
Cho dù Hàn Lộ nói như thế nào thì bọn họ đều đồng ý trao đổi, bộ dạng khẩn cấp kia thật sự làm cho cô phải dở khóc dở cười.