Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 250. Mật Ong Ngọt Ngào 3

Chương 250. Mật ong ngọt ngào 3 Chương 250. Mật ong ngọt ngào 3

Nhớ tới lần giao dịch đầu tiên, cô đã phải cẩn thận hỏi đi hỏi lại giá tiền, xem thử bọn họ có muốn trả giá không. Thế mà cô không nghĩ tới bọn họ lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Cũng may cô không phải là gian thương, nếu không thì mấy người của tộc Bạch Hổ này thật sự là bị hố chết.

Thật là, ngốc nghếch đến mức đáng yêu.

Hàn Lộ nghiêng đầu nhìn anh bạn trai của mình đang đứng cách đó mấy bước chân. Anh cũng đang nghiêm túc làm công việc phân loại cá và giao cá theo phân công của mình, cũng đáng yêu như thế.

Muốn hôn quá!

“Khụ! Cái này cô có đổi không?” Một giọng nói có vẻ như đang nhịn cười vang lên.

Hàn Lộ quay đầu lại nhìn, lập tức bị người đang đứng trước mặt làm cho hoảng sợ. Trên mặt người này sưng vù thật to, trên tay trên chân cũng sưng vù như thế. Tuy nhiên nhìn kỹ vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được nét mặt, là một người bạn tốt thường ngày cũng hay tiếp xúc với bạn trai của cô. Hình như tên Đại Hà gì đó thì phải? Anh ta đang cầm một cái gì đó được bọc ở trong một cái lá thật lớn.

Một mùi hương ngọt ngào từ trong đó truyền ra ngoài, cái lá cây kia căn bản không thể che kín được.

Lại nhìn khuôn mặt sưng húp của người đàn ông kia, trong lòng Hàn Lộ bước đầu đã có phỏng đoán, con mắt đều cười đến híp lại.

“Anh xác định muốn đổi với tôi sao?”

Mật ong rừng ở đây cũng được coi như là một loại bảo bối quý giá.

Đại Hà có chút không nỡ, nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Bạch ở trên núi vẫn còn đang mang thai, lập tức trở nên dứt khoát, đưa gói lá ở trên tay cho Hàn Lộ.

“Đương nhiên là đổi rồi, chỉ là không biết thứ này có thể đổi được bao nhiêu con cá?”

Hàn Lộ đang định nói với anh ta là đổi được mười con cá, một bên váy đã bị bạn trai cô khẽ giật lại.

“Có chuyện gì thế?”

“Đừng đưa hết toàn bộ cá một lần cho anh ta, trong sơn động của Đại Hà chỉ có anh ta với giống cái của anh ta ở mà thôi, nếu ăn không hết thì sẽ bị hỏng. Em định đổi cho anh ta bao nhiêu thì cứ nói với anh, mỗi ngày anh sẽ xuống biển bắt cho anh ta hai con là được rồi.”

Đại Hà vô cùng cảm động, anh ta đang không biết phải mở miệng nói ra như thế nào đây.

“A Sí, vậy thì phiền toái cho anh quá…”

“Phiền toái cái gì chứ, chỉ là chạy lên núi xuống núi một vòng thôi chứ có gì đâu. Không phải anh nói mấy ngày nay Tiểu Bạch sắp sinh nên phải ở trong động chăm sóc cho cô ấy à? Đến lúc đó tôi xử lý cá sạch sẽ xong mang đến cho anh luôn.”

Dương Sí nói xong với Đại Hà liền quay đầu lại hỏi Hàn Lộ một lần nữa.

“Em định đổi cho anh ta bao nhiêu cá?”

“Mười lăm con, anh có đồng ý đổi không?”

Đại Hà và mấy người đứng ở bên cạnh anh ta đều trợn to mắt, ai nấy đều có vẻ mặt không dám tin.

“Cái này…Thứ này mà có thể đổi được mười lăm con cá luôn à?”

Nói mười lăm con cá nhưng cũng không phải là mấy con cá nhỏ bình thường hay gặp, mà là mấy con cá lớn như trước mặt lúc này. Một con cá cỡ này đã đủ cho hai người ăn no, mà mười lăm con thì đã đủ cho anh ta cả mười lăm ngày không cần quan tâm đến chuyện tìm cái ăn thức uống, có thể yên tâm ở nhà chăm sóc cho Tiểu Bạch.

Hàn Lộ gật đầu, khẳng định: “Đúng vậy, là mười lăm con cá, có đồng ý đổi không? Nếu đồng ý đổi thì bây giờ anh có thể cầm đi một hoặc hai con, rồi ngày mai tôi sẽ nói A Sí đưa thêm cho anh một con nữa, đưa đến khi đủ mười lăm con mới thôi.”

“Tôi…”

Đại Hà lập tức do dự, anh ta đang sợ rằng Hàn Lộ là do nể mặt mình là đồng bạn của Dương Sí nên mới đổi cho mình nhiều như vậy. Mà anh ta thì lại không muốn lấy thứ mà mình không đáng nhận được.

Tâm tình của anh ta hiện rõ trên mặt, Hàn Lộ trực tiếp cầm lấy một con cá đưa đến trước mặt anh ta.

“Anh cứ yên tâm, thứ này đối với tôi mà nói thì vô cùng đáng giá.”

Một bên là cá đầy biển cô lúc nào cũng có thể bắt được, còn một bên là mật ong ở trong núi phải khó khăn lắm mới có thể lấy được. Đối với Hàn Lộ mà nói thì quả thật mật ong càng trân quý hơn.

Hơn nữa cô đã nhìn ra được người đàn ông tên là Đại Hà này thực sự rất yêu thương giống cái Tiểu Bạch của mình. Những người có trách nhiệm và không tham lam như anh ta thì hoàn toàn xứng đáng với mười lăm con cá.

“Anh cứ cầm đi.”

“Cám ơn…”

Đại Hà đem gói mật ong kia đưa đến tận tay Dương Sí. Anh ta xoa xoa tay rồi tiếp nhận con cá lớn ở trong tay Hàn Lộ vẫn còn đang giãy đành đạch.

Gánh nặng trong lòng anh ta nhất thời đã được buông lỏng không ít.

Bình Luận (0)
Comment