Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251. Bị Cướp 1

Chương 251. Bị cướp 1 Chương 251. Bị cướp 1

Đoán chừng mấy ngày nay Tiểu Bạch đã sắp sinh, nếu như anh ta ở lại sơn động chăm sóc cho cô ấy mà không ra ngoài đi săn thì đồ ăn phân được sẽ rất ít. Nếu như anh ta đi theo người trong tộc của mình ra ngoài đi săn thì trong lòng quả thực vô cùng lo lắng.

Nghe nói người trong tộc nói về lần giao dịch này ở dưới chân núi, anh ta cũng mang ý nghĩ thử một lần xem sao, rồi cầm mật ong đi xuống.

Anh ta quả thật không nghĩ tới, cái mật ong này vậy mà lại thật sự có thể đổi được cá, hơn nữa còn đổi được tận mười lăm con!

Trong lòng Đại Hà vô cùng cảm kích, nhưng thấy ở sau lưng mình vẫn đang còn rất nhiều người trong tộc muốn đổi đồ, cũng biết rằng thời gian cũng không thích hợp, anh ta chỉ có thể gật gật đầu nói cảm tạ rồi xoay người chen ra ngoài.

Bị mười lăm con cá lớn mà Đại Hà đổi được kích thích, những người ở phía sau anh ta lại càng thêm nhiệt tình. Tuy nhiên những vật phẩm mà họ mang tới thì quả thật một lời không thể nói hết.

Thậm chí còn có người mang một đống rễ cỏ đến nữa.

Hàn Lộ cũng không phải là một nhà từ thiện, cái gì cô có thể dùng được liền thu, nếu cô không thể dùng liền trực tiếp cự tuyệt.

Cá trong lưới rất nhanh đã được đổi hơn phân nửa.

Mặc dù vật phẩm thu hoạch được thì rất nhiều, nhưng lông mày của Hàn Lộ lại nhíu chặt lại.

Da thú, trái cây, mỡ động vật các loại vật phẩm thì cô thu được rất nhiều, nhưng những thứ hàng hải sản mà cô chính thức muốn thu thì lại ít đến đáng thương.

Chỉ với số lượng hàng thu thập được hôm nay căn bản chỉ cần cô đã có thể xử lý toàn bộ rồi, hoàn toàn không cần thêm người hỗ trợ.

Cái lều lớn ở trên đảo dường như được dựng lên chỉ để chế giễu cô mà thôi.

“Tại sao lại có thể ít như vậy chứ…”

Những người mà cô đã từng đào tạo qua không có khả năng ngay cả những con ngao biển đơn giản nhất cũng không thể bắt được. Hàn Lộ nhìn xuống, túm lấy Hợp Khương đang vùi đầu kiểm đồ rồi hỏi:

“Khương Khương, vì sao mấy loại hải sản này lại ít đến như vậy?”

“Không phải ở đây có rất nhiều đó sao?”

Tất cả mọi thứ đều chất đống lại một chỗ, nhìn vào thì quả thật có rất nhiều. Hợp Khương cũng không cảm thấy có vấn đề gì hết.

Hàn Lộ liền thay đổi cách hỏi.

“Hôm nay mấy người các cô có bao nhiêu người đi bắt hải sản?”

“Chỉ có mấy người A Mạn đi, ba hay là bốn người gì đó tôi cũng không nhớ nữa. Hôm nay tôi dậy trễ quá.”

Hàn Lộ: “…”

Không cần phải nói, nha đầu này khẳng định hôm nay không đi bắt hải sản rồi.

“A Mạn sao? Nhưng hôm nay trong số những người đến đổi cá tôi lại không nhìn thấy cô ấy. Ngược lại tôi lại thấy Đại Sơn nhà cô ấy đến đổi tấm da lông.”

Không riêng gì A Mạn, mấy người khác hôm nay cô cũng không thấy tới, mấy người tới hôm nay phần lớn đều là những người mà cô không quen.

“Có phải mấy cô ấy không biết hôm nay tôi tới không?”

Nghe thấy Hàn Lộ nói xong, Hợp Khương hơi sửng sốt một chút rồi lập tức giải thích: “Mấy hải sản mà các cô ấy bắt được đã đổi với cô rồi còn gì, họ nộp lại rồi giao cho mẹ của A Sang xuống đổi đấy.”

Nộp lại sao…

Hàn Lộ dường như đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.

Tộc Bạch Hổ bây giờ cũng giống như mấy vùng nông thôn của những năm 60, mọi người cùng làm chung ăn chung.

Những người mang da lông, mang dầu mỡ đến đổi thì những thứ vật phẩm đó thứ họ được phân chia, cho nên tộc Bạch Hổ sẽ không quản. Nhưng thu hoạch mà mấy người phụ nữ đi bắt hải sản trở về, trong tộc bắt buộc phải nộp lại, sau khi đổi được cá về thì mới phân chia ra.

Khó trách không có bao nhiêu người nguyện ý xuống núi đi bắt hải sản.

Mấy người cô ấy bận trước bận sau nhặt được nhiều hải sản hơn thì thế nào chứ, sau đó cầm đi nộp lại để trao đổi, đến khi cá được đổi về phân chia lại đến tay thì cũng không còn được bao nhiêu. Còn không bằng thành thành thật thật ngồi ngây ngốc ở trong tộc, dù sao thì mấy người đàn ông của các cô ấy đi săn về cũng sẽ được chia thịt, các cô ấy cũng không đến mức bị đói bụng.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hàn Lộ cũng đã có đối sách. Vấn đề mấu chốt lúc này là phải tìm cách thuyết phục tộc trưởng và đại vu.

Trong tộc Bạch Hổ, mọi người làm chung ăn chung nên cô cũng không định tham dự vào quá sâu, liên lụy đến quá nhiều chuyện. Cô chỉ muốn tranh thủ thêm một chút lợi ích cho mấy người phụ nữ ở trong tộc mà thôi.

Nếu như chính mình tìm được đồ ăn thì coi như đó là của riêng mấy cô ấy, không cần phải nộp lại cho tộc. Có như vậy mới có thể thúc đẩy được sự nhiệt tình của cô ấy đối với việc đi bắt hải sản.

Bình Luận (0)
Comment