Đối với tộc Bạch Hổ mà nói, đây là việc trăm lợi mà không có hại. Lão tộc trưởng hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Trên thực tế, lão tộc trưởng cũng không muốn cự tuyệt.
Trước đó ông ấy không hề nghĩ tới chuyện đó, sau khi nghe Hàn Lộ nói ra như vậy, lập tức ông ấy liền hiểu rõ ràng.
Nếu như các giống cái ở trong tộc có thể tự mình đổi lấy được thức ăn thì mấy người đàn ông trong tộc sẽ đỡ được gánh nặng hơn là chuyện không thể nghi ngờ. Có ai muốn phải thường xuyên ra ngoài săn bắn nguy hiểm như vậy đâu?
Còn không phải là do hoàn cảnh bức ép khi trong tộc toàn là miệng chờ ăn như vậy à?
Vụ cháy rừng vừa qua, mắt thấy lại có hạn hán lớn, dã thú ở trong rừng rậm xung quanh con thì chết con thì chạy, vốn dĩ số lượng còn lại cũng không có bao nhiêu. Số lượng con mồi mà đội ngũ ra ngoài đi săn mang về cũng càng ngày càng ít đi. Vậy nên trong tộc thật sự là không dám nghỉ ngơi thả lỏng, trước kia cứ cách ba ngày mới phái đội ngũ đi ra ngoài một lần, còn bây giờ hầu như mỗi ngày đều phải phái người ra ngoài.
Hơn nữa còn không dám phái quá nhiều người, dù sao thì tộc Man Ngưu cùng với tộc Phi Ưng vẫn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm đó, nói không chừng thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn một cái.
Vì thế lão tộc trưởng đang sầu lo đến rụng cả tóc, đột nhiên nghe được Hàn Lộ nói ra lời đề nghị này, thật sự như nhặt được chí bảo. Ông ấy lập tức tìm người thông báo cho toàn bộ người trong tộc biết, rằng hải sản mà mấy giống cái thu thập được trên biển không cần phải nộp lại cho tộc nữa, có thể tự mình xử lý.
Ông ấy đã được ăn cá mà Hàn Lộ tặng, cũng biết hương vị của nó như thế nào, cũng biết công việc đó đại khái có thể nuôi sống được bao nhiêu người, vậy nên trong lòng lập tức sôi sục hào hứng. Hàn Lộ thấy ông ấy quá hưng phấn lập tức hoảng sợ, vội vàng cáo từ rồi chuồn xuống núi.
Dưới chân núi còn có một đống đồ đạc còn chất đống ở đó, còn có hơn mười con cá còn sót lại vẫn chưa trao đổi được. Có mấy người đàn ông ở bộ tộc bên kia sông đang nhìn chằm chằm đến đỏ cả mắt.
Họ đói!
Mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, chỉ có một miếng thịt nhỏ cùng với mấy cọng cỏ bỏ bụng mà thôi.
Có mấy người nhịn không được liền liều mạng bơi qua muốn cướp, lại bị mấy người Dương Sí trực tiếp bắt lại ném trở về.
Người ở phía bên kia kiêng kỵ mấy người Dương Sí, không dám làm ra chuyện manh động nào nữa, nhưng ánh mắt nóng rực vẫn đang nhìn chằm chằm mấy con cá của bọn họ, thật sự là khiến người ta không cách nào làm ngơ được.
Hàn Lộ cũng có ý nói chuyện làm ăn với người của tộc Man Ngưu, chỉ là không phải lúc này, cho nên cô cũng chỉ có thể làm ngơ mấy ánh mắt sáng rực của người tộc Man Ngưu rồi mang theo mấy vật phẩm trao đổi được trở về đảo.
Lúc này trở về cô không cho Bối Bối kéo bè trúc nữa mà là do Dương Sí điều khiển. Khoảng chừng nửa giờ sau bè trúc đã đưa cô trở về đảo. Bởi vì gần đây không khí giữa ba tộc có hơi căng thẳng nên anh cũng không ở trên đảo lâu, ngồi một lúc liền điều khiển bè trúc quay trở về.
Anh thực sự rất thông mình, chỉ mất một thời gian rất ngắn liền nắm giữ phương pháp điều khiển sào chống, hơn nữa khí lực của anh hoàn toàn là người sinh ra để sống cùng với biển. Nếu như lúc này ông nội của cô vẫn còn sống, nhìn thấy người bạn trai mà cô chọn thì chắc chắn ông sẽ vô cùng hài lòng.
Hàn Lộ nhớ tới ông nội, tâm tình trở nên sa sút một hồi lâu. Mãi cho đến khi kiểm kê vật phẩm ở trên đảo thì tâm tình mới chậm rãi tốt lên được.
Thu hoạch của ngày hôm nay thực sự là không nhỏ.
Với những con cá kia, cô đã đổi được bảy tấm da giống như da hươu, hai mươi tấm da giống như da thỏ, một giỏ trái cây lớn, một đống mật ong lớn, mấy chục cân mỡ động vật, một đống hải sản bắt được dọc bờ biển nữa.
Mấy tấm da lớn sau khi xử lý xong thì có thể trải lên giường làm nệm. Đến lúc trời trở lạnh, cất chiếu đi rồi lại trải cỏ khô bên trên thì chắc chắn sẽ vô cùng thoải mái.
Mấy tấm da nhỏ kia thì để ở đó cái đã, chờ đến khi cô có thời gian rảnh sẽ cân nhắc xem thử làm giày như thế nào.
Còn mấy chục cân mỡ động vật thì tạm thời bây giờ cô không dùng được, cứ để đông ở đó cái đã.
Toàn bộ đồ đạc hơn một trăm cân, cô phải di chuyển qua lại mấy lần mới có thể chuyển được toàn bộ vào trong sơn động. Tuy nhiên mật ong thì cô lại để ở bên ngoài.
Mỗi buổi sáng có một ly nước pha mật ong, sẽ là khởi đầu cho một ngày tươi đẹp.
Hàn Lộ uống một chén nước pha mật ong ngọt ngào, giãn gân giãn cốt duỗi thắt lưng rồi tự tặng cho mình một kỳ nghỉ hiếm hoi.