Hôm nay không phải là ngày trao đổi cá, không cần phải ra biển, mấy thứ hôm qua thu thập được vẫn chưa ăn hết nên cô cũng không cần phải ra bờ biển bắt hải sản, cô có thể có một ngày nghỉ ngơi, đem giao tiêu mà trước đó định làm ra bắt đầu đan.
Hợp Khương đã có một cái áo quây ngực rồi nên cô ấy học tập cũng không hứng thú lắm. Nhưng A Mạn và A Chân thì lại khác, thái độ học tập của hai cô ấy vô cùng nghiêm túc.
Bất kể là giăng lưới hay chèo bè, hay đi học bờ biển bắt hải sản cũng rất tích cực.
Đối với hai người phụ nữ luôn ủng hộ cô làm việc như vậy, cô cũng không hề keo kiệt, dứt khoát may cho mỗi người một cái, chờ đến khi chính thức hoàn thành thì sẽ tặng cho hai người.
Tấm quây ngực nho nhỏ thì may rất nhanh, chỉ mất nửa ngày đã may xong rồi.
May xong số giao tiêu còn lại vẫn còn rất nhiều, Hàn Lộ lại may thêm một cái tấm quây ngực chéo vai định tặng cho mẹ của bạn trai. Cô đã đến nơi này lâu như vậy, bình thường chỉ tặng một ít đồ ăn, cảm thấy có chút không được chân thành cho lắm.
Đến khi cô đan xong ba tấm quây ngực thì đã là buổi chiều rồi.
Hàn Lộ đột nhiên nhớ tới cá mà mình đã đáp ứng đưa cho Đại Hà vẫn còn chưa bắt được, cô cảm thấy xấu hổ lập tức gọi Bối Bối tới, cầm theo lưới vội vội vàng vàng rời khỏi đảo.
Chỉ cần một hai con cá nên đương nhiên cô không cần phải chạy ra khơi xa, Hàn Lộ cùng với Bối Bối dạo quanh ở khu vực gần đảo, rất nhanh liền nhìn thấy một con cá đù vàng thật to.
Con cá đù vàng này tên khoa học của nó là hoàng ngư.
Mấy ngư dân ven biển rất ít khi có thể chạm mặt được nó, chỉ cần bắt được một con thì giá trị cũng ngang với toàn bộ tiền xăng tiền công của một ngày rồi, cũng bỏ công sức một ngày lăn lộn.
Bối Bối lập tức đuổi theo con cá này, lúc Hàn Lộ cúi xuống nhìn thấy nó liền ước lượng một chút, đại khái nó phải nặng ít nhất là năm cân.
Trong thời hiện đại cá đù vàng có thể bán được với giá rất cao, tất nhiên là nó liên quan đến sản lượng thưa thớt của nó, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng giá trị dinh dưỡng của nó không nhỏ, hơn nữa bong bóng cá ở trong bụng của nó còn có thể được dùng như thuốc cầm máu.
Con cá này so với cá thu càng thích hợp cho Tiểu Bạch sắp sinh hơn.
Hàn Lộ cưỡi trên lưng Bối Bối đuổi theo không được bao xa liền vớt nó vào trong lưới.
Lúc bắt được nó lên, nó vùng vẫy quẫy đuôi không ngừng, ước tính nó nặng hơn một chút so với cô nghĩ, đại khái cũng phải hơn sáu cân.
“Tiểu Hàn, có người tới.”
“Hả? Có ai đâu?”
Hàn Lộ nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy một bóng người nào cả.
“Ở dưới nước…”
“….”
“Có bao nhiêu người thế?”
“Có mười mấy người, mỗi người đều cầm một cây gậy.”
Người đến không có ý tốt rồi.
Hàn Lộ giương mắt nhìn ra, lúc này mới phát hiện mình cùng với Bối Bối đã tiến vào vùng biển ở phía trước tộc Man Ngưu. Vậy thì những người ở dưới nước hẳn là người của tộc Man Ngưu rồi.
Vậy thì họ muốn làm gì đây?
“Bối Bối, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi đến tộc Bạch Hổ ở bên kia đi.”
Cho dù bọn họ muốn làm gì thì cô chỉ cần tránh xa bọn họ, không để họ tới gần mình là được rồi, chỉ cần như thế là sẽ không có chuyện gì hết.
Bối Bối ừ một tiếng rồi quay đầu bơi về phía tộc Bạch Hổ.
Mấy người ở dưới nước chỉ mơ hồ thấy được một bóng đen phía trước quay đầu, lúc ngụp lúc lại nổi lên mặt nước, chỉ một thoáng mà bóng hình xinh đẹp kia đã ở cách bọn họ một khoảng khá xa rồi.
“Không được phép đi!”
Một tiếng hét lớn vang lên, đặc biệt vang dội trên mặt biển yên tĩnh này.
Hàn Lộ theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy ở trên mặt nước đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông. Mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ trên tay, bộ dáng hung thần ác sát.
“Tiểu Hàn, phía trước cũng có người chặn lại. Hay là tôi trực tiếp quất tới nhé?”
Bối Bối trở nên hưng phấn dị thường.
Hàn Lộ phải liên tục vỗ trên lưng nó mấy cái mới làm cho nó tỉnh táo lại được.
“Không được tự tiện đả thương người, trừ phi bọn họ động thủ trước.”
Với sức lực cái đuôi của Bối Bối, nếu thực sự quất tới thì người cũng bị đánh bẹp, nếu như để cho nó dùng hết sức thì mấy người ở đây đại khái cũng lập tức mất mạng.
Hàn Lộ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào người đầu lĩnh kia, lạnh lùng hỏi: “Mấy người muốn làm gì?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy nên người đầu lĩnh kia nghẹn đỏ mặt, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Để, để, để cá ở lại! Chúng tôi…chúng tôi sẽ thả cho cô đi! Nếu không, không, không thì…”
Hàn Lộ: “….”