Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256. Thần Thú Đại Bạch 3

Chương 256. Thần thú Đại Bạch 3 Chương 256. Thần thú Đại Bạch 3

“Đại vu đã xem qua rồi, nói là có nhiều thai, nhưng cụ thể là bao nhiêu người thì bà ấy cũng không rõ lắm. Chỉ có thể chờ sinh ra rồi xem thử.”

Chỉ có điều là, ở trong tộc Bạch Hổ từ trước đến nay chưa từng có ai mang thai mà bụng to đến như vậy, ai cũng không dám cam đoan là có thể bình an sinh ra được hay không.

Đại vu không dám cam đoan, trong lòng Đại Hà vô cùng sợ hãi nhưng lại không dám để lộ ra ngoài, sợ Tiểu Bạch nhìn thấy anh ta lo lắng sợ hãi rồi lại ảnh hưởng đến tinh thần.

Hàn Lộ nghe trong lời nói của Đại Hà có mấy phần nặng nề, tuy nhiên trước mặt phụ nữ mang thai thì cô cũng sẽ không nói những lời khó nghe. Cô chỉ nói mấy câu an ủi với Tiểu Bạch, khuyên cô ấy dưỡng thai thật tốt, xong rồi liền ra khỏi sơn động.

Ấn tượng cảu cô đối với Tiểu Bạch cũng không tệ lắm, nên cũng cảm thấy lo lắng cho bụng của cô ấy.

Chỉ đáng tiếc cô không phải là bác sĩ, nên cũng không giúp được gì cho cô ấy cả.

Nếu như thần thú thật sự linh thiêng, hy vọng thần thú phù hộ cho Tiểu Bạch bình an sinh sản, mẹ tròn con vuông.

Mà lúc này thần thú Đại Bạch đang ở cách xa đó cả ngàn dặm, ngay cả bản thân anh ta cũng khó bảo toàn, làm sao còn có thể phù hộ cho Tiểu Bạch được nữa.

“Đại Bạch! Mày lại ăn vụng cá khô nữa rồi à?”

Thần thú đại nhân chỉ cảm thấy cổ mình bị siết chặt, trong nháy mắt anh ta bị người nhấc bổng lên, trước mắt anh xuất hiện một gương mặt dịu dàng.

Tuy nhiên đã trải qua mấy ngày ở chung, anh đã hiểu quá rõ linh hồn ở dưới gương mặt này đáng ghét đến bao nhiêu, hung ác đến bao nhiêu.

Quả thật cô ta đã coi anh như là một nô lệ, còn không cho anh được ăn no nữa!

“Ngao…”

Nhưng mà anh ta cũng rất thức thời, hiện tại anh không có thần lực bị nhốt ở trên đảo hoang này. Muốn sinh tồn, ngoại trừ ngây ngốc ở chỗ của người phụ nữ này, lấy lòng cô ta thì anh ta cũng không còn cách nào khác cả!

Ai bảo anh ta là một khúc củi mục đây!

“Coi như là tao đang cầu xin mày đấy, mày cố gắng nhịn một chút nha. Nhìn trời sắp không xong rồi, đến lúc cuồng phong bão táp kéo đến, chẳng lẽ mày sẽ ra ngoài tìm một ít đồ ăn về đây sao?”

Đương nhiên là không rồi.

Thần thú lẩm bẩm một chút rồi lại thở dài.

Có trời mới biết bản thể của anh ta ở tại chỗ này thế mà lại yếu ớt đến như vậy. Chỉ cần gió thổi liền ngã, dính mưa liền bệnh, đói bụng còn có thể ngất xỉu. Xuống nước bắt cá còn bị cá trêu chọc, nhớ tới mấy chuyện đó trong lòng liền cảm thấy chua xót vô cùng.

Mặc dù anh ta cảm thấy người phụ nữ tên Hàn Sương trước mắt này đang mạo phạm đến mình, nhưng không thể không thừa nhận rằng người này đối với anh ta có ân tình.

Cho anh ăn cho anh uống, bắt rận cho anh, thậm chí ban đêm còn ôm anh ngủ nữa.

Khụ khụ khụ….

Chỉ là khi cô ta mở miệng nói chuyện sẽ rất hung dữ, luôn làm cho anh nghẹn một bụng lửa giận.

“Có chịu nghe hay không hả, không cho phép mày đi ăn vụng cá khô nữa. Nếu để tao phát hiện một lần nữa, đến lúc trời mưa to gió lớn không có đồ ăn thì tao trực tiếp đem mày ăn luôn.”

Trong miệng Hàn Sương tuôn ra những lời ác độc, nhưng trên tay cô thì lại không dùng sức. Thấy con thú nhỏ bé trên tay đôi mắt mở to vô cùng đáng thương gật gật đầu liền thả nó ra.

Cô cũng không muốn hung dữ như vậy, nhưng lượng thức ăn thực sự là quá ít. Vốn dĩ cô xuống biển thì ít nhiều gì cũng có thể bắt được mấy con cá, thế nhưng sức ăn của cô và Đại Bạch đều rất lớn. Mỗi ngày cố gắng ăn uống tiết kiệm hết mức có thể nhưng vẫn chỉ có thể còn lại một ít thức ăn mà thôi.

Mắt thấy sóng to gió lớn sắp kéo tới, đã hai ngày nay cô cũng giảm bớt lượng thức ăn thêm một chút nữa, để Đại Bạch phải chịu đói cô cũng rất bất đắc dĩ.

Có ai biết được sóng to gió lớn sẽ kéo dài mấy ngày đâu, chuẩn bị đồ ăn dự trữ nhiều thêm một chút cũng tốt mà. Nếu đói cũng cố gắng chịu đựng thêm một chút, đợi đến khi gió lớn đi qua thì mình lại xuống biển bắt thêm một chút cá để dỗ dành nó cũng được.

Nếu như cả đời này cô không thể khôi phục được, Bảo Bảo cũng không tìm được cô thì có lẽ cô sẽ phải ở lại trên đảo này sống tiếp cả quãng đời còn lại. Đến lúc đó thì cũng chỉ có Đại Bạch ở đây cùng với cô mà thôi.

Không thương nó thì biết thương ai đây.

Hàn Sương thuận tay đem Đại Bạch đang nằm co quắp ở trên bãi cát ôm vào trong ngực, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên trán nó.

“Đại Bạch, thật xin lỗi, đợi khi chúng ta vượt qua được đợt sóng to gió lớn này thì tất cả sẽ lại ổn thôi.”

Thần thú Đại Bạch trong đầu lập tức ong ong một mảnh.

Mẹ ơi, thế mà có người lại dám chiếm tiện nghi của mình rồi!

Bình Luận (0)
Comment