Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257. Vị Khách Bất Ngờ 1

Chương 257. Vị khách bất ngờ 1 Chương 257. Vị khách bất ngờ 1

Cơn bão ở cách xa cả ngàn dặm đối với Hàn Lộ ở bên này hoàn toàn không có một ảnh hưởng nào hết.

Thậm chí thời tiết còn càng lúc càng nóng lên nữa.

Tình trạng thời tiết kỳ lạ như vậy, đối với bất kể bộ tộc nào cũng không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Tộc Bạch Hổ thì còn đỡ hơn một chút, cứ cách một vài ngày liền có Hàn Lộ làm giao dịch trao đổi cá với bọn họ một lần. Bởi vì lão tộc trưởng đã nói, những vật phẩm thu được từ việc bắt hải sản trên bờ biển không cần phải nộp lại cho tộc, nên phần lớn những người phụ nữ trong tộc đều động tâm. Đến lúc thủy triều vừa xuống, trên bãi cát liền đông nghịt người.

Số người đi đến bờ biển bắt hải sản nhiều hơn, số lượng hải sản bắt được phong phú hơn nên lượng cá trao đổi cũng nhiều hơn.

Tuy nhiên việc phái một đội ngũ ra ngoài đi săn vẫn được duy trì như trước, không vì trong tộc đã có đồ ăn mà được thả lỏng.

Đại vu đã tiên đoán rằng tới đây sẽ có một trận hạn hán, tất cả mọi người muốn tiết kiệm nhiều đồ ăn hơn một chút. Cá đổi về thì có thể dùng để ăn trước, còn thịt săn về thì phơi khô để dự trữ.

Với thời tiết như vậy thì chỉ cần nửa ngày thịt sống đã phơi khô hoàn toàn rồi.

Hàn Lộ: “…”

Kỳ thật chỉ cần biển cả vẫn còn đó thì quanh năm bốn mùa đều có thể tìm được đồ ăn. Chỉ cần siêng năng chăm chỉ thì hoàn toàn không cần phải lo bị đói.

Tuy nhiên mấy lời của cô thì người trong tộc Bạch Hổ chỉ lắng nghe một chút, nhưng không có ai thật sự vì mấy lời này mà buông tha săn bắn.

Mắt thấy đại hạn sắp tới, không có thứ gì làm cho bọn họ yên tâm hơn là thức ăn.

Ngay cả tộc Bạch Hổ cũng nôn nóng đến như vậy, càng đừng nói đến hai bộ tộc ở bên cạnh.

Hai tộc bọn họ kết minh, lại ở chung trên một ngọn núi. Tuy rằng ngày thường khi đi săn không đi cùng một chỗ, nhưng một khu vực chỉ lớn có chừng đó, nếu anh săn được thì tôi không có, tôi săn được thì anh liền tay không.

Thời gian trôi qua, mâu thuẫn giữa hai tộc xảy ra cũng không phải là ít.

Hơn nữa các đại vu của các tộc đều tính ra sắp có đại hạn, người của hai tộc mỗi lần ra ngoài săn bán đều giống như liều mạng, lúc chạm mặt còn có thể cướp đoạt con mồi của nhau nữa.

Mặc dù vậy, thức ăn ở trong tộc vẫn càng ngày càng ít dần đi. Mỗi ngày trong tộc đều có rất nhiều người bị đói bụng. Tộc Man Ngưu có rất nhiều người tâm tư bất chính, đánh chủ ý lên trâu ở trong tộc, lén lút giết chết một con để ăn. Kết quả là ăn xong ngày hôm sau tất cả đều sùi bọt mép, chết ở trong sơn động.

Đại vu đến kiểm tra một vòng, chỉ nói là thần thú trừng phạt, chuyện này cũng coi như qua đi.

Dùng danh tiếng của thần thú để áp chế nên trong tộc cũng được an tĩnh hai ngày.

Cho dù mọi người có đói như thế nào, dù sao thì Ngưu Nguyệt cũng không đói được.

Phi Vũ không thích cô ta nữa, mỗi ngày chỉ cho cô ta một ít đồ ăn xong rồi thôi. Hơn nữa tộc Phi Ưng dựa vào con thú khế ước của mình, có thể dễ dàng tìm được chỗ ẩn thân của con mồi nên tộc Phi Ưng cũng không đến mức bị đói như mấy tộc khác.

Buổi sáng Ngưu Nguyệt ở trên núi ăn xong, buổi chiều liền trở về tộc của mình, ăn ở trong cái bếp nhỏ mà cha cô ta đã mở riêng cho cô ta. Trước kia thì chuyện này cũng không có gì, dù sao thì cô ta cũng là con gái của tộc trưởng. Nhưng thời điểm hiện tại, dưới tình huống nhà nào cũng ăn không đủ no thì dựa vào cái gì mà một người đã được gả cho một người đàn ông ở tộc khác mà còn trở về chia thức ăn chứ?

Hơn nữa sức ăn của cô ta lại lớn đến như vậy, nghĩ cũng biết tộc trưởng chắc chắn đã để lại cho cô ta rất nhiều thức ăn. Nhưng mà cô ta ăn nhiều thêm một miếng, vậy thì người tộc Man Ngưu sẽ phải ăn ít đi một miếng.

Mỗi ngày tất cả chỉ có một chút thịt như vậy, đầu tiên phải để dành cho cô ta ăn một chút, sau đó mới phân chia cho mọi người. Trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy thịt phân cho nhà mình đã bị xẻo đi một đao.

Số người cảm thấy không cam lòng càng lúc càng nhiều, dần dần những lời đồn đãi cũng nổi lên.

Ngưu Nguyệt đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn giống như trước kia đến tìm mấy chị em tốt của mình cùng chơi đùa. Kết quả là mấy chị em bình thường chỉ cần thấy mặt cô ta liền xúm tới thì bây giờ lại liên tục tránh mặt cô ta, hơn nữa không ai cho cô ta một sắc mặt tốt.

Bình Luận (0)
Comment