Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258. Vị Khách Bất Ngờ 2

Chương 258. Vị khách bất ngờ 2 Chương 258. Vị khách bất ngờ 2

“Da mặt cũng thật là dày, rõ ràng đã đi theo thiếu tộc trưởng của tộc Phi Ưng rồi mà còn quay về đây chia đồ ăn.”

“Đúng vậy, ở trong tộc không hề có nửa phần cống hiến, dựa vào cái gì chứ?”

“Chỉ bằng cô ta có cha là tộc trưởng thôi.”

Từng tiếng từng câu từng chữ lọt vào tai, Ngưu Nguyệt cũng không phải là một kẻ ngốc, chỉ nghe mấy câu liền hiểu được rõ ràng. Là bởi vì mình trở về tộc chia đồ ăn mà ra.

Trong lòng cô ta vô cùng ủy khuất, làm sao cô ta lại không có cống hiến gì cho tộc mình được? Nếu như không có chuyện mình đi theo Phi Vũ thì làm sao tộc Phi Ưng đồng ý kết minh với tộc Man Ngưu đây?

Nếu không kết minh hai bộ tộc với nhau, nói không chừng vừa mới đụng một cái liền đã bị tộc Bạch Hổ thâu tóm rồi, làm sao mấy cô ấy có thể ở chỗ này mà nói mấy lời này được nữa?

Ngưu Nguyệt suy nghĩ rõ ràng, trong lòng càng thêm khó chịu, cô ta chạy thẳng một mạch đến ngồi ở chỗ bãi đá ngầm vắng vẻ không một bóng người.

Khi cô ta đến đó, thủy triều vừa lúc rút xuống tận đáy.

Sau khi cô ta ngồi một lúc, nước biển bắt đầu dâng lên. Cô ta cũng không hề có phản ứng gì hết, chỉ ngơ ngác nhìn mặt biển, nghĩ đến những lời bàn tán mà cô ta nghe được hôm nay.

Chờ đến khi nước biển lạnh lẽo chạm đến tận mông, Ngưu Nguyệt mới cảm thấy không đúng lắm.

Chung quanh cô ta lúc này làm gì còn đá ngầm nào nữa, tất cả đều đã bị nước biển nhấn chìm rồi. Hơn nữa nhìn nước biển ở dưới mông vẫn đang không ngừng dâng cao, xem ra là muốn đem tảng đá ngầm mình ngồi cũng bao phủ.

Tại sao lại có thể như thế được?

Vừa rồi rõ ràng ở đây còn có một con đường để đi về mà.

Ngưu Nguyệt kinh hoảng đứng lên, cô ta nhìn nước biển mênh mông không biết nên đặt chân xuống như thế nào. Lúc cô ta ra đây tâm tình không yên nên căn bản không chú ý đến con đường cụ thể ở xung quanh đi như thế nào. Bây giờ đã bị nước biển nhấn chìm rồi, càng không thể tìm được con đường để quay trở lại.

“Cha!”

“A Vũ!”

Ngưu Nguyệt cố gắng hét to liên tục nhiều tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Phương hướng cô ta chạy đến thật sự quá vắng vẻ, lại cách bờ biển xa như vậy nên không ai nghe được tiếng cô ta gọi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Phi Vũ lại thật đúng là nghe được.

Chính xác mà nói, là con chim ưng của anh ta nghe được, sau đó cùng trao đổi với anh ta một lúc, đem tin tức này nói cho anh ta nghe.

Nhưng rồi Phi Vũ không thèm để ý tới, trực tiếp mang chim ưng trở về tộc của mình.

Ngưu Nguyệt thật sự quá đáng ghét, để cho cô ta ở lại một mình trên tảng đá đó cũng tốt. Hơn nữa cô ta cũng không phải là không biết bơi, không ai để ý cô ta tự nhiên tự mình trở về.

Còn không thì đợi khi anh ta rảnh rỗi rồi tới đó đón người trở về là được rồi, dù sao thì hai bộ tộc vẫn còn đang kết minh.

Trong lòng Phi Vũ có tính toán, kết quả là khi trở lại tộc thì anh ta lại bận chuyện này chuyện kia, rốt cuộc quên mất chuyện này.

Thủy triều dâng lên rất nhanh, nước trước đó mới ở ngang mắt cá chân Ngưu Nguyệt mà lúc này đã dâng lên ngang đùi cô ta rồi.

Thấy thật sự gọi người không được nữa, cô ta chỉ có thể từ bỏ hy vọng có người tới cứu mình, trực tiếp nhảy vào trong nước định tự mình bơi trở về.

Thân hình Ngưu Nguyệt mập mạp cồng kềnh, lại quanh năm suốt tháng không có rèn luyện nên thể lực căn bản không trụ được. Cô ta mới bơi ra xa được mấy mét thì bị một con sóng đánh tới lại quay về chỗ cũ.

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, tay chân cô ta trở nên mềm nhũn, cô ta cũng bị sóng đẩy ra càng lúc càng xa.

Chờ đến khi Phi Vũ nhớ tới chạy xuống núi đón người thì trên biển không còn nhìn thấy bóng dáng Ngưu Nguyệt ở đâu nữa.

Ngưu Nguyệt giãy dụa ở trong nước thật lâu, uống vào không ít nước biển, cuối cùng cô ta dứt khoát buông tha không giãy dụa nữa. Kết quả lại không nghĩ tới, cô ta thế mà lại nổi lên.

Theo sóng biển một đường phiêu đãng trôi dạt.

Cô ta mơ mơ màng màng, rất nhanh liền bất tỉnh.

Lúc này trời đã tối sầm lại, trong biển có một người trôi nổi như vậy thực sự không đáng chú ý, mà cũng không có ai chú ý tới. Ngưu Nguyệt cứ như vậy một đường nương theo sóng biển và được đưa đến khu vực ở gần hòn đảo nhỏ của Hàn Lộ.

Người đầu tiên phát hiện ra cô ta là con hổ nhỏ đang tự lực cánh sinh ở trên bãi biển.

Nó đương nhiên có thể ngửi ra được khí tức của người vừa mới trôi đến từ trên biển không giống với người của tộc Bạch Hổ nên lập tức gầm lên điên cuồng, gọi Hàn Lộ tới.

“Làm sao thế?”

Hàn Lộ cả đầu đầy mồ hôi chạy tới, cũng không biết là do lúc nấu cơm bị chảy mồ hôi hay là do vội vàng chạy tới.

Bình Luận (0)
Comment