Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259. Vị Khách Bất Ngờ 3

Chương 259. Vị khách bất ngờ 3 Chương 259. Vị khách bất ngờ 3

Có thể làm cho con hổ nhỏ gào thét như vậy, khẳng định là đã gặp phải chuyện gì đó rồi. Cô đương nhiên vô cùng lo lắng, vội vã chạy nhanh tới.

Và rồi….

“Đây là ai thế?”

Con hổ nhỏ lắc đầu, biểu thị là nó không biết.

Hàn Lộ phải tốn sức lực chín trâu hai hổ mới có thể đem người kéo được lên bờ, một người một hổ ngồi xổm ở bên cạnh người kia, sững sờ nhìn chằm chằm cả nửa ngày.

Đã kiểm tra hơi thở, vẫn bình thường, nhưng có gọi đến thế nào cũng không tỉnh lại, nhìn vô cùng quỷ dị.

Người này cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả, không phải là người của tộc Bạch Hổ. Rất có thể là người của tộc Man Ngưu hoặc là tộc Phi Ưng.

Phiền phức rồi đây.

Nếu như không phải lúc này Bối Bối đã ra biển kiếm ăn thì khẳng định cô sẽ bảo Bối Bối đem mối phiền phức này quay trở về.

Lúc này cô chỉ có thể để cho cô ta nằm ở chỗ này trước.

“Tiểu Tuyết, chúng ta đi ăn đi, không cần nhìn cô ta nữa.”

Con hổ nhỏ cảnh giác nhìn lại Ngưu Nguyệt đang nằm ở trên mặt đất thêm vài lần, lúc này mới đuổi theo bước chân của chủ nhân nó rồi rời đi.

Bữa tối hôm nay là cùi dừa ngon ngọt, cộng với cá vàng chiên giòn và một giỏ lớn ốc biển luộc.

Ăn thì cũng ngon, chỉ có điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là không có gia vị phù hợp để nấu cùng.

Ốc biển luộc, bất kể là ăn cùng với xì dầu mù tạt, hay là tương tỏi ớt, độ ngon ít nhất phải tăng lên gấp mấy lần.

Bây giờ thì chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng ăn như vậy mà thôi.

Chỉ là nhìn tiểu tử kia thì trái lại có vẻ như thích ăn, chắc là vì đó là thành quả lao động của nó.

“Khụ…Xin lỗi, có thể cho tôi ăn chút gì đó được không?”

Hàn Lộ đột nhiên nghe thấy tiếng người lạ vang lên, lập tức hoảng sợ, suýt chút nữa đã nuốt cả xương cá vào. Quay đầu lại nhìn cô mới phát hiện người nói chuyện chính là người phụ nữ mà trước đó cô đã kéo lên bờ.

Vừa mới kéo lên đã cảm thấy, nhưng bây giờ khi cô ta đứng lên cô mới phát hiện cô ta rất cao, thậm chí so với Hợp Khương còn cao hơn. Dáng người lại vô cùng cường tráng, nếu như không phải gương mặt kia có một chút nữ tính thì nói cô ta là đàn ông Hàn Lộ cũng sẽ tin.

“Cô…”

“Tôi đói quá…”

Hàn Lộ còn chưa kịp nói ra câu hỏi của mình đã nhìn thấy người kia đang nhìn chằm chằm con cá ở trong tay cô với vẻ mặt chờ mong, thỉnh thoảng còn có mấy tiếng ừng ực nuốt nước miếng vang lên nữa. Nhìn tình hình trước mắt quả thật là bộ dạng cực kỳ đói bụng.

“Trước tiên cô nói cho tôi nghe cái đã, cô là người của bộ tộc nào?”

Cô mới chỉ hỏi một câu, Ngưu Nguyệt liền khai tuốt tuồn tuột toàn bộ lai lịch của mình.

“Tôi là con gái của tộc trưởng tộc Man Ngưu, tên là Ngưu Nguyệt. Người đàn ông của tôi chính là thiếu tộc trưởng của tộc Phi Ưng. Tôi, tôi…đói quá…”

Câu nói cuối cùng kia thật sự muốn có bao nhiêu ủy khuất thì sẽ có bấy nhiêu ủy khuất, Hàn Lộ chỉ cảm thấy một luồng hơi thở của tiểu bạch hoa đập vào mặt, đành phải lúng túng gắp một con cá chiên đưa qua cho cô ta.

“Cô mới nói cô là người của tộc Man Ngưu, vậy thì tại sao lại bị trôi dạt trên biển như thế?”

Ngưu Nguyệt cầm lấy con cá chiên kia một hơi ăn hết như sói đói, ăn xong mới trả lời: “Tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, rõ ràng là tôi đang ngồi trên một tảng đá để suy nghĩ, kết quả là đến khi tôi phục hồi tinh thần thì đã phát hiện tảng đá mà tôi đang ngồi bị nước biển nhấn chìm rồi. Tôi muốn bơi trở về bờ nhưng lại một mực không bơi lên được, còn bị sóng biển đánh trở về. Sau đó thì cái gì tôi cũng không nhớ nữa.”

Có lẽ cô ta gặp phải tình huống thủy triều dâng cao rồi.

Hàn Lộ có lòng tốt giải thích về hiện tượng tự nhiên khi thủy triều lên xuống cho vị “công chúa nhỏ” này. Ngưu Nguyệt lập tức hiểu ra tất cả mọi chuyện.

“Cũng khó trách, tôi luôn cảm thấy nước biển dâng quá nhanh.”

Ngưu Nguyệt không yên lòng trả lời cô, nhưng ánh mắt cô ta thì lại đang nhìn chằm chằm vào con cá chiên ở trên tay Hàn Lộ, giống như sói đói vậy.

Chính mình phải vất vả bao nhiêu mới có thể bắt được, rồi còn phải mất công nấu nướng như vậy, cho cô ta ăn một con là quá lịch sự rồi. Thế mà cô ta lại còn nhớ thương phần bữa tối còn lại của cô nữa chứ, tuyệt đối không được!

“Cô rời nhà lâu như vậy rồi chắc là trong nhà đang rất lo lắng đấy, hay là tôi bảo Bối Bối đưa cô về nhà nhé.”

“Không không không không, tôi không sốt ruột lắm đâu.”

Bây giờ mà về thì làm sao có thể được ăn ngon như vậy nữa chứ!

Chỉ ngửi thấy mùi thơm thì cô ta đã ngo ngoe muốn động rồi, huống hồ vừa rồi cô ta còn được ăn một con nữa, hương vị kia đã hoàn toàn thu phục được cô ta rồi.

*Up 100c rất mỏi tay nên Mộc cố gắng up nhiều nhất có thể, tối Mộc up bù nha!

Bình Luận (0)
Comment