Trên mặt Hàn Lộ lập tức lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.
Cô nương này da mặt quả thật cũng quá dày rồi. Mời cô ta ăn một con cá đã là lịch sự lắm rồi, thế mà cô ta còn muốn ăn phần còn lại nữa. Nếu cho cô ta ăn hết thì cô sẽ ăn cái gì đây.
Hơn nữa cô lại hoàn toàn không hề quen biết cô ta, hoàn toàn không hề có giao tình thân thiết đến như vậy, thái độ như thế chỉ làm cho người ta cảm thấy phiền chán mà thôi.
Ngưu Nguyệt mấy cái khác thì không tốt lắm, nhưng bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác lại vô cùng lợi hại. Mắt thấy Hàn Lộ đã có chút không kiên nhẫn nữa, cô ta lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bãi cát, không tiếp tục nhìn chằm chằm con cá ở trong tay Hàn Lộ nữa. Chỉ là thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh cô ta nuốt nước miếng.
Không hiểu sao Hàn Lộ lại có loại cảm giác rằng cô đang bắt nạt cô ta.
Một người cao lớn cường tráng như vậy mà lúc này lại đang ôm đầu gối ngồi ở trên mặt đất, gió biển thổi qua lập tức run rẩy, còn liên tục nuốt nước miếng nữa.
Nhìn kiểu gì cũng thấy thật là đáng thương.
Trái tim đáng xấu hổ chết tiệt của cô thế mà lại mềm lòng.
“Chỉ có thể cho cô hai con cá nữa thôi.”
“Cảm ơn cô! Cảm ơn cô!”
Ngưu Nguyệt lập tức lộ ra dáng vẻ cảm động đến sắp khóc, ngay cả nước mắt cũng đã chảy ra.
Hàn Lộ: “….”
Có cần phải quá mức như thế không chứ, chỉ là hai con cá thôi mà.
Lại là một trận gió cuốn mây tan, ăn như hổ đói đầu thai, hai con cá ngay cả toàn bộ xương cốt cũng bị cô ấy nhai rồi nuốt chửng. Âm thanh kẽo cà kẽo kẹt kia Hàn Lộ nghe thấy, lập tức toàn thân nổi đầy da gà.
“Cô ở trong tộc của mình cũng không có gì ăn sao?”
Nhìn thế nào cũng không đến tình trạng như thế chứ, không phải cô ta vừa nói cô ta là con gái của tộc trưởng tộc Man Ngưu, còn là vợ của thiếu tộc trưởng tộc Phi Ưng nữa, nói như thế nào thì cô ta cũng là một nhân vật lớn của cả hai tộc, cái ăn cái uống hẳn là không thiếu.
Nhưng nhìn tướng ăn của người trước mắt này, vừa nhìn đã biết là đã phải chịu đói lâu ngày không được ăn gì rồi.
“Trong tộc cũng có cho tôi ăn, nhưng mà…tôi ăn không đủ no.”
Có trời mới biết, mặc dù cô ta chính là con gái của tộc trưởng, người đàn ông của cô ta lại là thiếu tộc trưởng, thân phận như vậy nhưng lại vẫn là ăn không đủ no.
Đương nhiên, cái này cũng không trách được ai cả, ai bảo chính cô ta báo ra sức ăn của mình ít đi.
Ngưu Nguyệt từ khi sinh ra đã mập, hơn nữa từ bé được nuông chiều sủng ái nên cũng không hề kiêng khem gì hết, đến khi lớn lên đã mập đến không còn hình dáng rồi. Chờ cho đến khi cô ta bắt đầu có ý thức về cái đẹp, cô ta mới bắt đầu giảm bớt lượng thức ăn của mình từng chút một, muốn dựa vào điều chỉnh chế độ ăn uống để giảm béo một chút.
Thời gian trôi qua, lượng thức ăn mà cha cô ta chuẩn bị cho cô ta càng ngày càng ít, mà Phi Vũ thì lại không cần phải nói, cho tới bây giờ anh ta chưa từng quan tâm đến cô ta.
Cho nên đương nhiên không có ai biết sức ăn chân chính của cô ta khủng bố đến mức nào.
Hàn Lộ chỉ nghe một chút, không muốn hỏi thêm điều gì nữa. Chuyện trong tộc của người ta không hề có nửa điểm quan hệ nào với cô cả. Đợi lát nữa Bối Bối trở về, để cho nó đem Ngưu Nguyệt này tiễn đi là được rồi.
Cô không hỏi tiếp, nhưng Ngưu Nguyệt lại như đang mở máy hát ra.
Cô ta kể lể dài dòng lê thê, tâm sự về những chuyện không vui của cô ta ở trong tộc.
Cái gì mà người đàn ông của cô ta không thích mình, cái gì mà bị người trong tộc bài xích, rồi bị dáng người của mình làm cho đau đầu, vân vân và vân vân.
Hơn nữa giọng nói của cô ta rất lớn, Hàn Lộ có không muốn nghe cũng không được.
Cô bây giờ coi như đã nhìn ra được một chút, cô nương này có vẻ hơi thiếu thông minh. Dù sao thì có ai sẽ tâm sự toàn bộ những chuyện trong lòng của mình với một người mà mới gặp lần đầu cơ chứ?
Hàn Lộ nghe cô ta tâm sự xong, trong đầu lại hiện ra ý nghĩ lúc trước muốn cùng với tộc Man Ngưu đổi lấy phân trâu.
Theo như những lời kể của Ngưu Nguyệt, hiện giờ đồ ăn thức uống ở trong tộc Man Ngưu đã càng ngày càng ít đi. Nếu như cô đem cá đến đổi, bọn họ sẽ không có khả năng để cự tuyệt.
Hơn nữa, con gái của tộc trưởng tộc Man Ngưu cũng đang sờ sờ ngay trước mắt cô, để cho cô ta trở về mang theo lời nói của mình cũng tương đối thuận tiện.
Hàn Lộ âm thầm đánh giá Ngưu Nguyệt còn đang nói chuyện không ngừng kia, cân nhắc xem nếu để cho cô ta mang theo lời nhắn trở về có đáng tin cậy hay không.
“À đúng rồi, tôi còn không biết cô tên là gì đấy?”