Ngưu Nguyệt rốt cuộc cũng dừng lại, nhìn về phía Hàn Lộ với vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.
“Sao cô lại sống ở chỗ này một mình thế? Cô có một con hổ con, như vậy cô là người tộc Bạch Hổ à?”
Hàn Lộ chỉ gật đầu một cách qua loa rồi đột nhiên hỏi: “Thức ăn ở trong tộc của cô bây giờ rất ít phải không?”
“Đúng vậy…”
“Vậy nếu tôi lấy thức ăn đến chỗ tộc của cô để đổi lấy phân trâu, vậy thì các cô có chịu đổi không?”
“Cái gì? Thức ăn đổi phân trâu ư?”
Ngưu Nguyệt quả thực không thể tin được vào tai mình. Người này sao lại có vẻ như ngốc hơn cả mình nữa vậy?
“Cô nói thật hay đùa đấy?”
“Đương nhiên là thật rồi. Tôi quả thật là muốn mang thức ăn đến để đổi lấy phân trâu của tộc cô. Cụ thể như thế nào thì để tôi đến nói chuyện với cha của cô. Chờ lát nữa tôi bảo Bối Bối đưa cô trở về, cô mang theo mấy lời này của tôi nói lại với cha của cô, rằng ngày mai tôi sẽ đến tộc của cô để gặp ông ấy.”
Ngưu Nguyệt bị tin tức này làm cho chấn động đến mức sững sờ cả nửa ngày mà không nói ra lời, nhìn Hàn Lộ cứ như đang nhìn một đứa ngốc vậy, nhưng lại không nói nên lời cự tuyệt.
Cái giống cái trước mắt cô ta mặc trang phục màu trắng độc nhất vô nhị, khẳng định chính là người đã thường xuyên trao đổi cá với người của tộc Bạch Hổ mà người trong tộc của cô vẫn thường hay kể.
Cô ấy muốn giao dịch với tộc Man Ngưu, đây là chuyện tốt mà có cầu cũng không được. Ngưu Nguyệt có ngốc đến đâu cũng không có khả năng cự tuyệt.
Vì thế, chờ sau khi Bối Bối ăn no trở về, lại có thêm một nhiệm vụ là đưa người trở lại tộc Man Ngưu.
Hàn Lộ không đi theo, cô đối với Ngưu Nguyệt này thực sự là không hề có ấn tượng gì tốt hết, cũng không muốn giao tiếp qua lại với cô ta quá nhiều.
Nhìn Bối Bối chở người đi, sau đó cô lại tiếp tục công việc của mình.
Lúc này ở trên bờ mọi người đã tìm Ngưu Nguyệt đến phát điên lên rồi.
Đến giờ ăn, Ngưu Lực không nhìn thấy con gái của mình ở đâu hết, trong lòng bắt đầu hoảng hốt. Dù sao thì từ khi sinh ra cho tới bây giờ, con gái của ông ta làm gì cũng không thấy tích cực, chỉ có ăn là tích cực nhất, đến giờ ăn là chưa từng đến muộn.
Ông ta đi lên núi trước nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng người ở đâu. Đến khi ở trong tộc hỏi một vòng, nghe được có người nói đã nhìn thấy con gái của ông ta đi về phía bờ biển, ông ta liền phái người trong tộc đi dọc theo bờ biển tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm được cô ta.
Trong lòng đại vu cũng rất lo lắng, thử tính toán một chút, không nghĩ tới sau khi tính toán lại tính ra vị trí của bảo bối là đang ở trong biển.
Bà ta hoảng sợ đến mức khóc òa lên tại chỗ, làm cho Ngưu Lực gấp gáp, hận không thể tự mình nhảy xuống nước bơi đi tìm.
Nhưng ông ta thân là tộc trưởng của cả tộc nên đương nhiên không thể mạo hiểm được. Vì thế, những người trong tộc Man Ngưu phàm là ai biết bơi đều nhảy xuống biển, chỉ để tìm Ngưu Nguyệt.
Phi Vũ sau khi biết được tình huống ở dưới chân núi liền cảm thấy vô cùng chột dạ, anh ta liền phá lệ mang theo mấy người biết bơi ở trong tộc Phi Ưng cùng gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Mặc dù anh ta không thích Ngưu Nguyệt, nhưng anh ta cũng không hề có ý muốn hại chết cô ta.
Phi Vũ mang theo tâm tình phức tạp nhảy xuống nước, còn chim ưng của anh ta thì bay vòng vòng ở trên không trung để quan sát.
Nó bay cao nên thấy xa, nên là người đầu tiên nhìn thấy Ngưu Nguyệt trở về.
Nó lập tức kêu to một tiếng, bay về phía Ngưu Nguyệt đang ngồi ở trên lưng Bối Bối nhấp nhô ở trên biển.
Ở trên trời bay quanh mấy vòng, xác nhận người đang bơi về phía này chính là Ngưu Nguyệt, nó mới bay trở lại bên cạnh chủ nhân, đem tin tức Ngưu Nguyệt trở về nói cho Phi Vũ biết.
“Cô ấy đã trở lại sao?”
Sau khi nhận được tin tức nói Ngưu Nguyệt đã bình an quay trở về, một chút áy náy ở trong lòng Phi Vũ lập tức biến mất không thấy tăm hơi, thậm chí đối với việc Ngưu Nguyệt tùy hứng rời đi dâng lên một cỗ tức giận.
Anh ta huýt sáo một tiếng, tất cả những người của tộc Phi Ưng đang bơi ở trong nước tìm kiếm lập tức lục tục lên bờ.
“Phi Vũ, con đây là…?”
Sắc mặt của Ngưu Lực lúc này không dễ nhìn cho lắm.
Phi Vũ bơi ở trong biển cả nửa ngày sắc mặt càng không dễ nhìn hơn.
“Cô ấy đã trở lại nên chúng tôi đương nhiên là không cần tìm nữa.”
Nói xong anh ta liền trực tiếp dẫn theo những người của tộc mình trở về núi, không hề nghĩ đến việc ở lại để xem thử tình huống của Ngưu Nguyệt là như thế nào.