Lúc này Ngưu Nguyệt đang vừa ăn thịt vừa nói chuyện gì đó, nhưng đại vu đã không còn tâm tư để nghe vào tai nữa rồi. Bây giờ trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, chỉ đành yên lặng ngồi trở lại trên đống cỏ khô. Bà ta lại nhịn không được hồi tưởng lại những chuyện cũ năm xưa.
Lúc bà ta tuổi còn nhỏ đã vô cùng thông minh nhanh nhẹn, được đại vu đời trước chọn làm đệ tử. Lúc tiếp nhận đã bắt phải thề, rằng suốt cuộc đời này bà ta phải bảo trì một thể xác và tinh thần tinh khiết để thờ phụng thần thú.
Lúc đó Ngưu Lực còn chưa phải là tộc trưởng tộc Man Ngưu đã thích bà ta, nhưng khi đó tâm nguyện được trở thành đại vu chính là mục tiêu cuộc sống của bà ta nên đối với Ngưu Lực, bà ta luôn luôn cự tuyệt từ ngàn dặm. Cuối cùng sau khi thành công trở thành đại vu, Ngưu Lực cũng hết hy vọng đành phải tìm một giống cái khác.
Nhìn người đàn ông đã từng luôn luôn đi theo ở phía sau lưng mình mọi lúc mọi nơi, đột nhiên đối với một giống cái khác trở nên dịu dàng ấm áp, trong lòng đại vu liền dần dần sinh ra một cảm giác khó chịu không biết phải nói thế nào.
Nhất là người trong tộc không hề có chút kiêng kỵ nào khi làm chuyện đó, khi bà ta đi trên đường thỉnh thoảng có thể bắt gặp được một đôi đang âu yếm nhau, dần dần, tâm đại vu liền loạn.
Đến sau khi giống cái của Ngưu Lực chết, ông ta tiếp nhận chức tộc trưởng tộc Man Ngưu, đại vu lại phải bất đắc dĩ tiếp xúc thường xuyên với ông ta. Dần dà qua lại, hai người không nhịn được liền thành chuyện tốt.
Kết quả là làm lớn bụng, sinh ra Ngưu Nguyệt.
Kỳ thật lúc Ngưu Nguyệt sinh ra vốn có ngoại hình rất đẹp, nhưng không qua bao lâu liền có một đạo gông ấn màu xám bay vào trong cơ thể cô ta.
Đó là do lời nguyền cắn trả lại lời thề ban đầu kia, nó không ứng ở trên người đại vu mà lại ứng ở trên người của đứa bé mới sinh kia. Lời nguyền đó khiến cho Ngưu Nguyệt càng lớn càng béo, càng lớn thì ngoại hình cô ta càng trở nên khó coi hơn.
Đại vu trong lòng thấy hổ thẹn, không dám nhận mình là mẹ của Ngưu Nguyệt. Ngưu Lực đành phải tùy tiện tạo ra một thân thế để nuôi dưỡng con gái mình.
Nhưng phần lớn thời gian, Ngưu Nguyệt vẫn là do đại vu nuôi dạy.
Một ít người trong tộc Man Ngưu thông minh đã sớm nhìn ra manh mối, nhưng Ngưu Nguyệt thì lại rất ngốc, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này.
Đại vu muốn nhận mẹ con nhưng lại sợ Ngưu Nguyệt trách mình, dù sao thì mấy năm nay, bà ta nhìn thấy con gái mình đối với việc giảm cân là tích cực cuồng nhiệt đến như thế nào. Cũng bởi vì như vậy nên bà ta mới càng thêm áy náy không dám mở miệng.
Thôi quên đi, đi một bước thì lại tính một bước. Chỉ là nhận mẹ nhận con thôi, cũng không vội gì.
Tộc Man Ngưu náo loạn cả nửa ngày trời rồi cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Hai tộc ở bên kia cũng thu hồi thám tử trong tộc mình.
Hết thảy phảng phất không có gì khác biệt so với những ngày bình thường khác.
Cho tới khi, Hàn Lộ đi đến vùng đất của tộc Man Ngưu.
Hai bộ tộc cách nhau một con sông, trên mặt biển có người nào thì tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy bóng dáng của Hàn Lộ, người tộc Bạch Hổ đương nhiên cho rằng cô sẽ đi đến núi nhà mình nên có người đi gọi Dương Sí xuống. Kết quả là sắp đến bờ biển thì lại thấy cô ấy rẽ một cái, đi về phía tộc Man Ngưu.
“Khách hàng lớn” đi về phía tộc Man Ngưu, nhìn thế nào đều không phải là tin tức tốt.
“A Sí, giống cái nhỏ của anh đi đến tộc Man Ngưu làm gì thế?”
Trong mắt người của tộc Bạch Hổ, bọn họ đã sớm coi Hàn Lộ là người một nhà rồi. Hiện tại tộc bọn họ với tộc Man Ngưu cũng không hợp nhau lắm, nhưng Hàn Lộ lại đi về phía tộc bên kia, điều này làm cho người của tộc Bạch Hổ nghĩ mãi không giải thích được.
Dương Sí bị hỏi lập tức sững sờ, gần đây thời gian anh ở trong tộc rất ít, mà thời gian đi cùng với giống cái nhỏ của mình càng ít hơn. Hơn nữa lúc hai người ở cùng một chỗ, hai người hầu như đều chỉ nói chuyện về việc sửa sang lại chỗ hòn đảo nhỏ kia mà thôi, ngoài những chuyện đó ra thì hầu như không còn nói về chuyện gì khác cả.
Làm sao anh biết được giống cái nhỏ của anh đột nhiên đi đến tộc bên kia để làm gì chứ?
“Chắc là cô ấy có việc gì đó, đợi lát nữa cô ấy tới đây rồi hỏi cũng được.”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng Dương Sí thì lại cảm thấy hơi lo lắng, anh liền dứt khoát qua sông để tìm cô.
Một giống cái một mình tiến vào trong một cái tộc xa lạ, thật sự cũng không an toàn cho lắm.
Hàn Lộ vừa lên bờ đã nhìn thấy bạn trai của mình, trong lòng cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên bất ngờ gì hết. Việc cô đi đến tộc Man Ngưu nhất định sẽ có người đi báo với anh, mà anh chắc chắn sẽ không cảm thấy yên tâm nên nhất định sẽ tới.