Cáp Nhĩ đang cùng mấy người chị em tốt của mình chà xát dây cỏ, bởi vì dây cỏ cũng có thể mang đi đổi cá. Muốn bắt hải sản thì chỉ có thể đợi thủy triều rút xuống đã mới có thể bắt được, nhưng dây cỏ thì lại có thể chà xát bất cứ lúc nào.
Lúc Hàn Lộ được dẫn tới đó, vừa lúc nghe được trong câu chuyện mấy bà ấy đang nói có nhắc đến tên cô.
“Cáp Nhĩ, bà nói giống cái nhỏ nhà A Sí lợi hại như vậy, vậy thì bà còn ở đây cùng chúng tôi chà xát dây cỏ làm cái gì chứ? Muốn ăn cá thì trực tiếp tìm cô ấy lấy là được rồi.”
“Ha ha, đúng thế đấy.”
“Ăn cá của người ta rồi mà còn không bịt miệng của mấy bà lại được phải không?”
Cáp Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn mấy người chị em của mình, rồi lại tiếp tục rút cỏ khô để chà xát dây cỏ, chỉ là mới chà xát được hai cái bà ấy lại thở dài.
“Ôi, cái gì mà cá với không cá chứ, tôi đã chừng này tuổi rồi thì còn ăn được bao nhiêu nữa chứ, tôi không quan tâm lắm đâu. Tôi chỉ là muốn nhanh nhanh bồng đứa nhóc của A Sí với Tiểu Lộ một chút, nhưng mà thằng nhóc A Sí kia thật sự quá vô dụng…”
Dương Sí nghe được hai tai lập tức nóng rực, sợ mẹ lại nói ra thêm mấy lời kinh thiên động địa nữa, vội vàng ho khan một tiếng:
“Mẹ, Tiểu Lộ tìm mẹ có chút việc…”
Cáp Nhĩ: “….”
Hình tượng của mình ở trong mắt Tiểu Lộ!
Tuyệt đối không thể sụp đổ!
Mấy người phụ nữ vẻ mặt khiếp sợ nhìn người chị em của mình lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
“Tiểu Lộ, con tới rồi à, tới đây xem thử mấy sợi dây cỏ mà chúng ta chà xát xem có đạt yêu cầu chưa?”
Hàn Lộ nghẹn cười bước lên sờ sờ sợi dây cỏ, lại thử cảm giác tay, hài lòng nói: “Mẹ, mẹ chà xát thật tốt đấy!”
Nói xong cô lại ngẩng đầu nhìn vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu của bạn trai mình, nhìn bộ dạng không được tự nhiên của anh, vội vàng giao cho anh nhiệm vụ tìm người.
Hôm nay Hàn Lộ lên đảo là để tuyển người làm thuê cho cô. Đồ vật mà cô thu được sau này sẽ càng ngày càng nhiều, đều phải ở trên đảo nhỏ gia công chỉnh lý một chút, sau đó mới đem đi làm giao dịch.
Đối với những người phụ nữ ở trên đảo này, người nào vừa cần cù chăm chỉ vừa có nhân phẩm tốt thì cô hiểu rất rõ, nhưng đối với mấy người đàn ông thì cô lại không rõ lắm, không biết người đàn ông nào làm được việc mà lại đáng tin cậy.
Mấy người mà cô biết chỉ là những người có giá trị vũ lực tương đối cao, giống như là anh em Đại Sơn Tiểu Sơn, đều là người ở trong đội ngũ đi săn của tộc Bạch Hổ nên khẳng định là không có khả năng sẽ đi theo cô lên đảo.
Cho nên việc tìm hai người đàn ông lao động bình thường chỉ có thể giao cho bạn trai mình phụ trách mà thôi.
Còn về phần phụ nữ thì cô chỉ cần báo tên những người đó cho mẹ anh, bà ấy đều biết bọn họ nên gọi họ đến cũng rất thuận tiện.
Đến khi tìm được mấy người đàn ông xong thì có thể lên đảo được rồi.
Hàn Lộ đã đặt cho Cáp Nhĩ chức vụ giám sát, đối với bà ấy có thể nói là tín nhiệm có thừa. Dù sao thì cô vẫn không có khả năng vẫn luôn canh giữ ở trên hòn đảo kia, nếu không có cô ở đó, vẫn cần phải có người ở đó để giám sát.
Lần này đến tộc Bạch Hổ vì chuyện thuê người, trước khi xuống núi Hàn Lộ vẫn đến chỗ lão tộc trưởng một chuyến, chào hỏi ông ta một tiếng.
Lão tộc trưởng cái gì cũng không hỏi liền gật đầu, đối với cô luôn bật đèn xanh.
Cái này đại khái chính là đãi ngộ của “khách hàng lớn.”
Tâm tình Hàn Lộ rất tốt, liền dẫn người xuống núi.
Trên bãi biển của tộc Bạch Hổ, từ một bè trúc lẻ loi trơ trọi ban đầu đã biến thành bốn cái, đều là mấy người đàn ông của tộc Bạch Hổ dùng cây trúc còn lại để chèo. Mấy người phụ nữ Hợp Khương cũng vừa vặn mỗi người một cái.
Tuy nhiên lúc này mấy cô ấy còn chưa được huấn luyện, Hàn Lộ liền kéo theo hai cái bè, cùng Dương Sí mỗi người chống một cái bè mang theo mấy nhân công thuê được lên đảo nhỏ.
Bởi vì trên đảo nhỏ lúc trước đã được dọn dẹp qua, bây giờ lều lớn đã có sẵn, củi lửa cũng có sẵn, bếp lò đơn giản cũng đã được dựng lên, ngay cả nồi cũng đã được cô cầm về rồi.
Hàn Lộ vừa đưa người lên đảo nhỏ liền quay đầu gọi Bối Bối tới, đi theo nó về đến hòn đảo mà mình ở, đem toàn bộ mấy con ngao sò, cá tôm cua mà cô đã thu được toàn bộ kéo về bên này.
Sau khi lột thịt ngao biển ra, có thể phơi khô có thể chiên lên, nhưng trước mắt này phương pháp phơi khô vẫn là chính.
Mấy người phụ nữ lên đảo rất nhanh đã ra tay nhóm lửa nấu ngao, bóc thịt ở trong từng con ra. Mà hai người đàn ông kia thì lại bị Hàn Lộ sai đi chặt cây để làm chuồng nuôi nhốt động vật.
Một hòn đảo lớn như thế này, nếu không bố trí riêng một mảnh đất để nuôi nhốt mấy loại động vật thì thật sự quá đáng tiếc.
Hiện tại mấy con gà ở trên đảo mà cô ở có thể chuyển đến bên này để nuôi. Mấy chục con gà kia thật sự quá ồn ào, lại thêm cái mùi của phân gà kia, thật sự rất tiêu hồn.
Đôi khi chỉ một trận gió thổi tới, không hề mang theo hương vị biển gì hết mà trong mũi chỉ đầy hương vị của phân gà. Nếu như đúng lúc đang dùng cơm, chắc chắn sẽ buồn nôn đến nửa ngày cũng ăn không nổi.
Hàn Lộ nhanh chóng quyết định dời chuồng gà qua bên này.
Thịt gà ngon thì ngon thật, nhưng mà vấn đề là cô không chịu được mùi phân thối hoắc của nó.