Tình yêu không hẳn là sâu đậm đến như vậy, nhưng thích anh lại là thật, nếu như bảo cô bây giờ phải từ bỏ người bạn trai này, tuyệt đối cô sẽ cảm thấy luyến tiếc.
Nếu như đã không nỡ, vậy thì đưa người ta vào trong nồi của mình là được rồi.
Ánh mắt của Hàn Lộ trở nên kiên định, lại ngồi thẳng dậy, đang định nói cái gì đó thì đột nhiên bị Bối Bối quẫy một cái rồi hất xuống biển.
“Tiểu Hàn có phải cô bị phơi nắng nên choáng váng không hả? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô phải hóa hình cái đã mới có thể ở cùng một chỗ với anh ta!”
Bối Bối vô cùng nôn nóng, sợ tiểu tổ tông này lại làm ra mấy việc không hề cố kỵ như trước kia. Nếu như cô thật sự làm ra chuyện đó trước khi hóa hình, cả đời này của Tiểu Hàn sẽ bị phá hủy.
Hàn Lộ ngoi lên phía trên mặt nước, phun rất nhiều nước biển ở trong miệng ra, nghe xong lời này lập tức tát cho Bối Bối một cái trên đầu không nặng không nhẹ.
“Mỗi ngày trong đầu mày đều suy nghĩ mấy cái chuyện thế này à? Ai nói ở cùng một chỗ với nhau thì nhất định sẽ làm chuyện đó hả? Tao chỉ muốn anh ta sống cùng với tao ở trên đảo thôi. Mày không cảm thấy chúng ta suốt ngày ngay cả mặt nhau cũng không thấy, thật đáng thương sao?”
“Ách…Như vậy à….ai nha…”
Bối Bối chột dạ, vội vàng tranh thủ đỡ người lên ngồi lại trên lưng mình rồi ân cần hỏi Hàn Lộ muốn đi đâu.
“Đi…thôi quay lại đi.”
Hàn Lộ chép miệng hai lần, không biết có phải là vấn đề về tâm lý không mà cô luôn cảm thấy ở trong miệng mình có mùi phân trâu nhàn nhạt. Cô nghĩ phải nhanh trở về uống hai quả dừa mới được.
Bối Bối lập tức đồng ý, quay đầu bơi ngược trở lại, nhưng chưa bơi được bao xa liền ngừng lại.
“Đó là…”
Không cần Bối Bối phải nhắc nhở, Hàn Lộ đã nhìn thấy người rồi.
Ngay tại khu vực giao nhau của tộc Bạch Hổ và tộc Man Ngưu, có ba người đàn ông dáng người mảnh khảnh đã vượt qua ranh giới, rất nhanh đã lẻn vào trong tộc Man Ngưu. Rất nhanh ba thân ảnh kia đã biến mất không thấy tăm tích.
Trí nhớ của Hàn Lộ từ trước tới nay luôn luôn không tệ, ba người kia không phải là người của tộc Bạch Hổ. Cho nên, đó là người của tộc Man Ngưu hoặc là người của tộc Phi Ưng, đi theo cô đến đảo nhỏ, sau đó lại trở về.
Mà một đường này cô lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ…
Thật sự là có hơi sơ suất.
Cũng không biết ba người kia đã nhìn thấy cái gì nữa.
Hàn Lộ cẩn thận suy nghĩ một chút, ở trên đảo kia ngoại trừ hải sản mà cô đang thuê người xử lý thì hình như cũng không có cái gì khác cần phải giấu diếm cả.
Có bị dò xét cũng không có việc gì.
Tuy nhiên chỗ giao giới giữa hai tộc mà không có thủ vệ như vậy cũng không được. Lát nữa phải nói với A Sí một tiếng mới được. Cũng không thể để cho người của tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng cứ tùy tiện ra vào vùng đất của tộc Bạch Hổ như vậy được.
Hàn Lộ vỗ nhẹ trên lưng Bối Bối một cái, Bối Bối hiểu ý, chở cô đi về hòn đảo trước đó.
Lúc này mấy người đàn ông vừa dò xét từ trong tộc Bạch Hổ trở về, đã leo lên núi. Sau khi liên tục có mấy tiếng còi vang lên, từ trên bầu trời có ba con chim lớn hình dáng khác nhau đột nhiên lao xuống rồi đậu trên vai của ba người đàn ông kia.
Sau một lúc lâu chít chít ục ục, sắc mặt của ba người đàn ông đều ngưng trọng, nhìn nhau rồi cùng nhau đi về phía sơn động của tộc trưởng.
Kỳ thật thì Hàn Lộ đoán cũng không hoàn toàn đúng. Ba người đàn ông này mặc dù lén lút lẻn vào trong địa phận của tộc Bạch Hổ để dò xét, nhưng lại không phải là hôm nay. Bọn họ đã tới mấy ngày trước, thừa dịp bóng đêm lẻn tới bên cạnh tộc Bạch Hổ. Tuy nhiên ba người này lại không lên bờ mà ẩn nấp ở sau một tảng đá ngầm lớn ở trên biển.
Người thực sự chịu trách nhiệm thám thính tin tức là mấy con chim lớn kia.
Bởi vì nếu chim và chủ nhân ở cách nhau quá xa thì không có cách nào câu thông được, cho nên ba người bọn họ mới mạo hiểm lẻn tới đây. Muốn dò xét tìm hiểu xem thử tộc Bạch Hổ mấy bữa nay luôn có người chèo thuyền qua lại trên biển là đang làm cái gì, có quan hệ gì với giống cái thường trao đổi cá kia, xem họ đang đổi cái gì.
Liên tiếp đã mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, ba người đã tiều tụy có thể thấy được bằng mắt thường.
Tuy nhiên đến cuối cùng họ cũng không uổng công vô ích, tin tức mà bọn họ tìm hiểu được khiến cho tinh thần bọn họ chấn động, lập tức hưng phấn báo cho tộc trưởng.
“Tộc trưởng, giống cái đổi cá với người tộc Bạch Hổ cũng không phải là người của tộc Bạch Hổ, người của tộc Bạch Hổ hình như cũng không biết cô ta là người của tộc nào, chỉ biết cô ta là giống cái nhỏ của Dương Sí kia mà thôi.”
“Dương Sí….”
Tộc trưởng Phi Dực ngưng thần ngẫm nghĩ lại một lúc, rất nhanh đã lục tìm từ những ký ức trong đầu những tin tức liên quan đến cái tên này. Kỳ thật đối với Dương Sí ông ta có ấn tượng rất sâu sắc. Rất lâu trước kia trong đại hội giao dịch của mấy bộ tộc, một mình anh ta đã đánh đổ hơn mười người của tộc Thiên Lang để lập uy nên từ đó không còn ai dám đi tìm tộc Bạch Hổ để gây phiền toái nữa.
Đó là một tiểu tử không tệ.