Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269. Ngộ Độc Thức Ăn 1

Chương 269. Ngộ độc thức ăn 1 Chương 269. Ngộ độc thức ăn 1

Tộc trưởng Phi Dực đã hạ mệnh lệnh, người ở phía dưới cũng không dám trì hoãn, lập tức tìm ở trong tộc của mình ra mấy giống cái siêng năng chịu khó nhất, rồi thả chim nhìn chằm chằm tộc Bạch Hổ ở phía đối diện.

Cho đến buổi chiều, trên bãi biển ở phía bên kia có một nhóm giống cái đi xuống, còn có một đàn hổ nữa. Có một đàn hổ ngồi đó, cho dù không có mấy người đàn ông bảo vệ thì cũng không có ai không có mắt liều lĩnh tiến lên.

Phi Dực nghe được tin tức, lập tức đứng ngồi không yên, dứt khoát đi theo mấy giống cái đã được chọn ra của tộc Phi Ưng cùng đi xuống núi.

Bãi biển ở dưới chân núi luôn được hai tộc dùng chung, người của tộc Man Ngưu thấy tộc Phi Ưng đi xuống cũng không cảm thấy gì. Chỉ là lúc nhìn thấy tộc trưởng Phi Dực cũng đi xuống, lúc đó mới tò mò kinh ngạc, không hiểu ông ta xuống núi để làm cái gì.

Ngưu Lực nghe tin vội vàng đi tới, tiến lên chào hỏi hai câu, kết quả là người ta căn bản không để ý tới ông ta.

Nghĩ đến việc giao dịch của bộ tộc mình với giống cái kia đã đàm phán xong mà không có nửa phần của tộc Phi Ưng, trong lòng của Ngưu Lực cũng hơi áy náy, cũng không tiếp tục tiến lên làm cho người ta ngại nữa, chỉ phân phó người đứng từ xa quan sát mà thôi.

Hiện tại nước biển đã lùi rất sâu, người của tộc Bạch Hổ ở bên kia đã bắt đầu tìm kiếm hải sản rồi. Người của tộc Phi Ưng cũng không muốn tụt lại phía sau, dựa vào miêu tả của ba người đi tìm hiểu lúc trước, mấy người phụ nữ nhanh chóng tìm ra mấy con ngao biển vùi ở dưới cát.

Nhìn thấy có thu hoạch, trái tim của Phi Dực lập tức đập thình thịch, nhịn không được cũng gia nhập đội ngũ đi bắt hải sản.

Ngao sò, tôm, cua, người của tộc Bạch Hổ bắt cái gì thì bọn họ bắt cái đó. Đến lúc thủy triều dâng lên lại thì người của tộc Phi Ưng cũng đã bắt được một đống hải sản cao đến nửa người rồi.

Bọn họ cũng học người của tộc Bạch Hổ dùng mấy cọng cỏ khô buộc chân cua lại, cùng với mấy loại hải sản khác đặt ở cùng một chỗ.

Tuy nhiên họ không đan giỏ, chỉ có thể dùng túi da thú để đựng rồi đưa lên trên núi.

Ngưu Lực nhìn thấy rất rõ ràng, không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu lại cũng bảo người trong tộc của mình đi tới bãi biển bên cạnh nhặt cả một đống hải sản.

Trong tộc Phi Ưng ở trên núi, nhìn thấy một đống đồ ăn ở trước mặt mình, trong lòng Phi Dực cảm thấy sảng khoái. Ông ta thả con ưng của mình ra ngoài, nhìn chằm chằm mấy người của tộc Bạch Hổ.

Sau khi biết mấy người phụ nữ đó dùng gai xương cạy lớp vỏ bên ngoài ra rồi lấy thịt bên trong ra ăn, ông ta cũng học theo, cũng cầm gai xương cạy mở ra một con.

Miếng thịt rất nhỏ, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có gì.

Tộc trưởng Phi Dực hít sâu một hơi rồi đem thịt ngao bỏ vào trong miệng. Đôi mắt ông ta lập tức sáng lên.

Ngon quá đi!

So với thịt sống, hương vị của thứ nho nhỏ này thật sự ngon hơn nhiều.

“A Hòa, đi, mời đại vu tới đây.”

Một món ăn ngon như vậy, đương nhiên trước tiên phải chia sẻ với đại vu. Lại đem tin tức tìm được thức ăn tươi sống này truyền xuống cho toàn bộ người trong tộc, lập tức người trong tộc đều vui vẻ ngất trời.

Phi Dực vui mừng đắc ý cạy mở hai con ngao, ăn xong thịt ngao lại cảm thấy chưa đã thèm, ánh mắt của ông ta bắt đầu dời sang phía mấy con cua.

Thứ này trước đây ông ta cũng đã từng nhìn thấy, chỉ có điều so với mấy con trước mắt thì nhỏ hơn, hơn nữa cũng không dễ gì bắt được. Lúc đó trong tộc cũng không thiếu thức ăn nên người trong tộc cũng chưa từng ăn qua.

Bây giờ bắt được hơn mười con, to cỡ bằng bàn tay, vừa nhìn liền biết có rất nhiều thịt.

Tộc trưởng Phi Dực muốn thử hương vị của nó, nhưng rồi lại không biết phải nên ăn như thế nào.

Bên phía mấy người tộc Bạch Hổ chỉ thấy ăn mấy thứ nhỏ như con ngao kia, mấy thứ khác đều gom lại để mang đi trao đổi.

Không cần đi theo cũng biết chắc chắn là đưa cho giống cái nhỏ của Dương Sí kia, đến ngày mai đại khái là có thể đổi về được một đống cá.

Phi Dực bất mãn hừ hừ mấy tiếng, giơ tay túm lấy một con cua.

Nghe nói lúc trước tộc Bạch Hổ cũng đã từng ăn thứ này rồi, nó có thể được giống cái nhỏ kia dùng rất nhiều cá đến đổi, như vậy có thể khẳng định thịt của nó cũng rất ngon.

Ông ta phải nếm thử nó mới được.

Chỉ là phải ăn như thế nào đây?

Phi Dực nhìn một lúc lâu, trước tiên ông ta bẻ tám cái chân nhỏ bỏ vào trong miệng nhai. Vỏ bên ngoài của cua rất cứng, nhai đến mức đầu lưỡi ông ta cảm thấy bỏng rát, muốn nhổ ra nhưng lại không nỡ, cuối cùng lại nếm được một chút vị ngọt ngào đọng lại bên trong.

Bình Luận (0)
Comment