Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270. Ngộ Độc Thức Ăn 2

Chương 270. Ngộ độc thức ăn 2 Chương 270. Ngộ độc thức ăn 2

Thịt cua biển cho dù chưa được nấu chín nhưng hương vị cũng thật sự không tồi. Nhưng do phần lớn thức ăn của cua biển là xác tôm, cá nên trong thịt cua có mang theo rất nhiều vi khuẩn, cần phải nấu chín mới có thể ăn được.

Người của tộc Bạch Hổ cũng biết điều này nên khi không nhóm lửa sẽ không bao giờ ăn. Nhưng Phi Dực thì lại không biết, ông ta ăn mấy cái chân nhỏ xong lại bắt đầu gặm đến cái càng to của con cua.

Lúc này ông ta cắn vỡ vỏ ngoài của cái càng, nhổ vỏ ra rồi mới bắt đầu ăn phần thịt bên trong.

Thịt càng cua tươi ngon óng ánh, trong veo ngọt thanh vô cùng, trong nháy mắt khi ăn vào liền lấn át mùi vị thịt ngao mới vừa ăn lúc nãy.

Đúng lúc này đại vu đi tới, trên mặt Phi Dực không kìm nén được sự vui sướng, ông ta đưa một cái càng lớn khác đưa cho đại vu.

“Đại vu, bà nếm thử xem, vỏ ngoài của thứ này có hơi cứng, cần phải cắn cho vỡ rồi nhổ ra mới ăn được thịt bên trong.”

Đại vu nhận lấy cái càng, nhìn xuống mặt đất, phát hiện tộc trưởng đã ăn rồi. Lại nhìn sắc mặt ông ta, trong lòng lập tức có phỏng đoán. Sau khi cắn vỡ vỏ ngoài của cái càng rồi nhổ ra, đôi mắt của bà ta cũng trợn tròn ngạc nhiên.

“Đúng thật là ăn ngon này. Cái này lấy ở đâu ra vậy?”

Mặt mày Phi Dực giãn ra, tùy ý ngồi khoanh chân ở trên đệm cỏ khô, đem chuyện mình phái người đi tìm hiểu tộc Bạch Hổ, lại phát hiện bọn họ tìm được thức ăn như thế nào, rồi lại học theo họ đi tìm kiếm hải sản ở dọc bờ biển như thế nào, toàn bộ đều nói hết một lần.

Vừa nói ông ta vừa tiếp tục ăn con cua nửa chết nửa sống kia.

Vẫn cắn vỡ vỏ rồi ăn thịt ở bên trong. Nhưng ông ta lại không biết dạ dày cua là phần tuyệt đối không thể ăn được, đặc biệt là má cua, đó là bộ phận dùng để lọc nước, là nơi có chứa nhiều vi khuẩn nhất.

Phi Dực ăn vào chỉ cảm thấy phần không có thịt cua cũng không ngon lắm, nhưng cũng không nhổ ra. Cứ như vậy ngay cả dạ dày cua má cua tất cả đều ăn vào bụng.

Mà đại vu đương nhiên cũng học theo ông ta, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã ăn được ba con.

Từ nhỏ đến lớn họ đều ăn thịt sống, ăn trái cây, thức ăn quả thật quá mức đơn điệu, cho nên khi có một con cua vừa mới mẻ lại ngon lành này xuất hiện, không tốn quá nhiều sức lực đã có thể chinh phục được hai vị đại lão của tộc Phi Ưng.

Sau khi hai đại lão ăn uống no đủ, lập tức hào phóng đem phần ngao sò và cua còn lại phân chia xuống cho người trong tộc.

Nhìn số lượng thì quả thật rất nhiều, nhưng lượng người trong tộc lại nhiều hơn nên không có khả năng tất cả mọi người đều được chia. Cho nên chỉ lẻ tẻ phân chia cho mấy người đàn ông mà thôi.

Phi Vũ là con trai của tộc trưởng nên đương nhiên cũng được chia nhiều nhất, tổng cộng có bốn con cua cùng với một túi ngao biển nhỏ, dùng lá cây bọc lấy. Ngoài ra còn có một gói ốc biển nữa.

Anh ta không ở lại trong sơn động để ăn với cha mình mà cầm mấy thứ kia trở về sơn động của mình.

“A Vũ? Sao anh lại trở về thế?”

Ngưu Nguyệt trở mình một cái, từ trên giường cỏ khô ngồi dậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Phi Vũ từ trước cho tới nay đều là trời tối mới trở về sơn động, ban ngày căn bản là nếu không có việc đi tìm thì không thể thấy mặt anh ta. Hôm nay quả thật là kỳ lạ.

“Cái này cho cô.”

Khuôn mặt Phi Vũ lạnh lùng đem toàn bộ thức ăn đặt xuống đất rồi định xoay người rời đi. Tuy nhiên khi anh ta đi tới cửa động lại nhớ tới mấy thứ ở trong gói đều là mấy thứ mà trước đây Ngưu Nguyệt chưa từng thấy qua, phỏng chừng là cô ta sẽ không ăn. Anh ta đành phải xoay người lại, đơn giản nhắc lại phương pháp ăn mà cha anh ta đã nói cho anh ta biết.

“Mấy thứ này cô cứ ăn trước đi, nếu không thích thì ngày mai lại đổi thịt cho cô.”

“Cái gì?”

Ngưu Nguyệt bị thái độ khác thường của người này làm cho choáng ngợp. Bình thường ban ngày việc đưa thức ăn tới đây đều là do giống cái khác đưa tới, anh ta chưa bao giờ đưa cho cô trực tiếp như thế này.

Phi Vũ bị cô ta nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, vứt lại một câu nếu không thích thì đừng ăn rồi lập tức xoay người đi ra khỏi sơn động.

Anh ta cũng không hề muốn đến thăm Ngưu Nguyệt một chút nào, chỉ là bởi vì ngày hôm qua cô ta bị sóng cuốn trôi, chính anh ta cũng có một phần trách nhiệm nên cảm thấy áy náy mà thôi.

Đúng, chính là như vậy.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tâm của Phi Vũ cũng lập tức buông lỏng, mang theo sự nghi ngờ thật lớn đến tìm cha. Chuyện của tộc Bạch Hổ, còn có rất nhiều điều anh ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ.

Bận rộn cho đến tận đêm.

Bình Luận (0)
Comment