Dương Sí không thể kím nén được, tranh thủ thời gian trời đổ mưa to, trong tộc bình an vô sự không có việc gì để làm, anh liền bơi đến hòn đảo mà bạn gái mình sinh sống.
Bối Bối và con hổ nhỏ vô cùng quen thuộc với khí tức của anh, ngửi thấy mùi cũng không hề có phản ứng gì. Một con ngoan ngoãn ở trong biển bảo vệ mẹ của mình, một con thì thành thành thật thật ngồi xổm ở trong ổ của mình híp mắt nghỉ ngơi.
Nhắc đến đây cũng phải nói cái ổ của con hổ nhỏ là do Dương Sí làm ra.
Anh chàng này không biết có phải là có thiên phú làm thợ mộc hay không mà Hàn Lộ chỉ cần tuỳ tiện nói hai câu là anh ta liền có thể tự mình suy nghĩ ra càng thêm nhiều đồ vật mới mẻ nữa.
Cái ổ này của Tiểu Tuyết là được làm theo phương pháp ghép mộng, cho dù không đủ các loại công cụ nhưng Dương Sí cũng làm rất vững chắc. Cái ổ không lớn không nhỏ của Tiểu Tuyết được đặt ở cạnh căn nhà gỗ của Hàn Lộ, so với căn nhà gỗ của cô còn chắc chắn hơn mấy phần.
Lại thêm ở trong ổ Hàn Lộ đã trải một lớp đệm cỏ khô rất dày, còn dùng vải giao tiêu phủ lên đệm nên cực kỳ thoải mái dễ chịu, tiểu gia hoả này nằm ở bên trong thoải mái quá đến nỗi không muốn đi ra.
Mắt thấy Dương Sí đi tới càng lúc càng gần, nó mới uể oải gầm gừ mấy tiếng như là nhắc nhở.
Tuy nhiên âm thanh này rất nhanh đã hoà cùng với tiếng mưa rơi, Hàn Lộ đang ở trong nhà một tiếng cũng không thể nghe được.
Ở trong nhà gỗ cô đang nấu trà hoa cô vừa mới phơi xong, mãi cho đến khi thấy ánh sáng trong phòng tối sầm lại, cô mới phát hiện ra Dương Sí đang đứng ở cửa, toàn thân đều là nước mưa.
“A Sí, sao anh lại tới đây thế? Bên ngoài trời mưa lớn như vậy mà không sợ sinh bệnh à? Vào đi.”
Dương Sí nghe lời bước một bước chân vào nhà, đột nhiên cảm thấy xúc cảm ở dưới lòng bàn chân không đúng. Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy đó là một đệm bằng cỏ thật lớn, lập tức liền thu chân trở về.
Trên người anh có nhiều nước như vậy, làm sao có thể vào trong làm ướt nhà của cô được.
Hàn Lộ thấy anh đứng bất động ở đó cũng dứt khoát mặc kệ nồi trà hoa của mình, tự mình đi tới dẫn người vào trong nhà.
“Cái đệm ở ngay cửa chính là dùng để chùi cát hay nước dính ở chân, anh sợ cái gì chứ? Đến chỗ của em rồi mà vẫn còn muốn khách khí với em nữa à?”
Dương Sí lắc đầu nguầy nguậy, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cỏ, mặc kệ cô dùng khăn bằng da thú lau nước trên đầu mình đi.
Trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Như vậy là trong lòng Tiểu Lộ vẫn có mình, chỉ là mấy ngày nay cô ấy quá bận rộn, không có nhiều thời gian gặp mặt nên mới thấy cô có hơi lãnh đạm như thế?
Trong lòng cảm thấy thả lỏng, Dương Sí mới quay đầu nhìn kỹ lại bố trí bên trong căn nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ này là nơi đẹp nhất mà anh từng được thấy. Mấy gia đình ở trên núi đều ở trong các sơn động, không chỗ nào mà không tối tăm ẩm thấp. Nhưng mà trong căn nhà gỗ này của bạn gái được treo rèm màu trắng, cả căn nhà bừng sáng lên rất nhiều, cùng với mấy thứ đồ vật mà cô tự mình dệt nên, cả căn nhà gỗ được trang trí vô cùng đẹp mắt.
Hơn nữa, ở trong căn nhà gỗ này còn có từng đợt hương thơm ấm áp phiêu đãng, ngay khi bước vào ngửi thấy được mùi này, cả trái tim như được bình lặng lại.
Dương Sí nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của hương thơm ấm áp đó. Anh hơi hiếu kỳ hỏi Hàn Lộ: “Đây là cái gì thế, thơm quá?”
Hàn Lộ lườm anh một cái rồi mới bất đắc dĩ nói: “A Sí, anh bao nhiêu tuổi rồi mà ánh mắt nhìn không tốt thế hả? Đây không phải là hoa mà lần trước anh tặng em sao? Em chỉ thay đổi hình dạng nó một chút mà anh đã nhận không ra rồi à?”
Cái tên ngốc này không biết là nghe ai nói, mấy hôm trước ra ngoài đi săn, hái về một bó hoa dại trên núi rồi trở về tặng cho cô.
Lúc ấy cô nhìn thoáng qua, trong bó hoa dại thật lớn này có hơn một nửa là hoa cúc.
Hoa cúc có rất nhiều tác dụng, vừa thanh nhiệt giải độc vừa có thể giải độc gan, làm sáng mắt.
Vậy nên khi trở về đảo của mình, cô liền hái hết hoa cúc và phơi khô, đến tận hôm nay mới có thời gian nấu để uống.
Dương Sí ngẩn người, nhớ tới mấy ngày hôm trước quả thật mình cũng có hái một bó hoa lớn trở về. Tuy nhiên khi hái hoa để tặng, trong lòng anh chỉ đang nghĩ đến người ta nên cũng không hề để ý loại hoa mình hái là hoa gì.
Chỉ cần thấy hoa đẹp là anh hái hết.
Mẹ anh đã từng nói, không có giống cái nào là không thích hoa cả!