Dương Sí cúi đầu, nghiêm túc nhìn mấy đoá hoa cúc đang trôi nổi trong ly nước. Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ, nếu như Tiểu Lộ đã dùng nó nấu nước để uống, như vậy chắc hẳn cô ấy rất thích nó.
“Loại hoa này có tên không? Nếu như em thích thì sau này anh sẽ hái thêm cho em nữa.”
Sau này à…
Trái tim Hàn Lộ cảm nhận được hương vị thật ngọt ngào, thầm thở dài một hơi. Đối với một người đàn ông mà lúc nào cũng hướng về cô như thế, thật khó để không bị ảnh hưởng.
Sau này sao, sau này cũng không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, tranh thủ lúc này cô vẫn còn đang ở đây thì đối xử tốt hơn với anh ấy một chút cũng được.
“Hoa này có tên là hoa cúc, dùng nó nấu nước uống thì có thể thanh nhiệt giải độc. Sau này nếu khi anh đi ra ngoài săn bắn mà có thể nhóm lửa được, cứ lấy cái này nấu nước uống sẽ có nhiều cái lợi lắm.”
Hàn Lộ treo cái khăn da thú lại trên sợi dây ở trên tường, lại đi về phía bếp lò cúi đầu múc một bình trà hoa cúc, thổi cho hơi nguội một chút rồi lại đi về phía dưới chân giường, mở nắp rương đan bằng dây leo lấy ra một muỗng lớn mật ong đổ vào trong.
“Anh uống thử xem?”
Trà hoa cúc mật ong.
Đây là thức uống mà Hàn Lộ rất thích, nhưng cô cũng không biết liệu bạn trai mình có uống được không. Dù sao thì cô thích nước quả dừa nhưng với anh thì nước quả dừa còn chẳng ngon bằng nước ở chỗ anh.
Dương Sí nhận lấy bình nước trà, một làn hương ấm áp nồng đậm xông vào trong mũi, nương theo mùi hương ấm áp đó còn có một chút hương vị ngọt ngào xen lẫn bên trong.
Anh thấy bạn gái mình lấy mật ong ra thì biết là trong nước trà hoa cúc này có pha thêm mật ong. Anh cúi đầu nhấp thử một ngụm, hơi nhíu mày lại, ngay sau đó lập tức giãn ra, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng thoả mãn.
“Uống ngon lắm!”
Trong vị ngọt thanh có hoà thêm một chút vị đắng, nước trà này hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của anh.
Dương Sí không phải là một người giỏi nói dối, nét mặt của anh kỳ thật vô cùng dễ hiểu. Hàn Lộ đương nhiên có thể nhìn ra được anh thật lòng thích nước trà này, vội vàng đưa cho anh thêm một ly nữa.
“Uống hai ly cũng được, nhưng mà uống nhiều hơn thì lại không tốt lắm. Anh có đói bụng không? Em làm gì đó cho anh ăn nhé.”
Nói xong Hàn Lộ liền để mấy đồ vật ở trong tay xuống rồi đứng dậy, định bước ra ngoài lấy một ít hoa quả khô. Nhưng hiếm khi Dương Sí có được cơ hội đơn độc ở chung với cô một lúc như thế này, vậy nên làm sao anh có thể để cô đi được. Anh liền nhẹ nhàng vươn tay kéo cô trở lại, ấn cô ngồi vào trên đùi của mình, thuận thế ôm cô vào trong ngực.
“Đừng làm gì hết, anh không đói lắm đâu, anh chỉ muốn ở cùng với em một lát thôi.”
Một người đàn ông to lớn cường tráng như vậy nhưng những lời nói ra lại thật yếu đuối khiến cho người khác phải đau lòng. Trái tim Hàn Lộ phảng phất như bị một bàn tay vô hình bắt lấy và xoa nắn, trở nên mềm nhũn đến không thể tưởng tượng nổi. Cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, mềm mại ngả vào vòng tay của bạn trai.
Lúc trước quả thật cô quá bận rộn, không có thời gian trò chuyện qua lại với anh ấy. Nếu tình huống này ở trong thời hiện đại mà nói, cô hẳn là giống như những người phụ nữ chỉ quan tâm đến sự nghiệp mà không quan tâm đến gia đình của mình.
Thế nhưng mà tính ra cô cũng chưa gây dựng được cái sự nghiệp gì cả.
Cô vội vàng bồi dưỡng mấy người Hợp Khương chẳng qua chỉ là nghĩ rằng nếu như cô rời đi, mấy người Hợp Khương có thể tự mình nuôi sống bản thân được, có thêm năng lực để sinh tồn trong cái phiến lục địa đầy rẫy khó khăn và trắc trở này thôi.
Lúc này tay nghề của mấy người Hợp Khương vẫn chưa đủ thuần thục, mỗi ngày bọn họ tung lưới trở về cũng chỉ bắt được một vài con cá nho nhỏ. Cho nên trong mắt mọi người ở ba bộ tộc nơi đây, hành động của các cô ấy có lẽ cũng chỉ giống như đang chơi đùa mà thôi, còn cô, lại là người canh giữ ở đó mặc cho các cô ấy chơi đùa.
Nếu như không phải cô và Bối Bối mang về một lượng lớn cá tươi như vậy, nói không chừng mọi người còn có thể chướng mắt mấy người các cô nữa đấy.
Thật ra thì mấy người đàn ông bọn họ từ sâu trong tận đáy lòng luôn nghĩ rằng phụ nữ dường như không có tác dụng nào khác ngoại trừ việc sinh con cho bọn họ.
Hàn Lộ luôn muốn thay đổi cái định kiến này.
Mấy người phụ nữ ngoại trừ việc thể lực của họ yếu hơn mấy người đàn ông một chút, còn lại những cái khác đều không kém hơn chút nào. Giống như Tiểu Nha, đầu óc cô ấy thông minh như vậy, trong ba bộ tộc ở đây không kiếm được mấy người có thể so được với cô ấy.