Kỳ thật anh cũng không quá tức giận bạn gái của mình, anh biết Tiểu Lộ làm như vậy là đúng, dù sao nếu như đặt anh vào trong hoàn cảnh như thế thì có lẽ anh sẽ còn lo lắng hơn cả cô.
Chỉ là trong lòng Dương Sí cảm thấy đè nén, ngột ngạt đến không chịu được, chỉ bởi vì anh không thể giúp được một việc gì. Đừng nói là biển khơi, ngay cả những vùng biển ở gần một khi anh đi ra đó cũng phải cẩn trọng, cho nên nếu đi cùng cũng chỉ làm cô bị vướng tay vướng chân mà thôi.
Cho nên anh cũng không dám mở miệng đề nghị cô để anh đi cùng, chỉ là trong lòng anh lại trông ngóng, không buông bỏ được.
Hàn Lộ dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, cuối cùng cũng dỗ được anh. Chỉ là người bạn trai này sau khi được cô dỗ dành hơn lại trở nên dính người, đi đến đâu anh cũng đi theo, thật sự khiến cho cô phải dở khóc dở cười.
Nếu biết trước như thế thì cô nói chậm một chút cũng được.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, khu vực hoạt động của hai người cũng bị hạn chế, việc ăn uống đều tiến hành ở trong căn nhà gỗ. Buổi trưa hai người chỉ ăn canh cá cùng với trứng luộc đơn giản, sau đó cùng nhau đi ngủ trưa.
Lần đầu tiên Dương Sí được quang minh chính đại ôm người trong lòng của mình cùng ngủ ở trên chiếc giường của cô, vốn cho rằng sẽ hưng phấn đến mức không ngủ được, không ngờ rằng anh cũng ngủ thiếp đi rất nhanh.
Thời gian gần đây anh thực sự cũng rất mệt mỏi.
Hai người cùng nhau ngủ một giấc thật lâu. Ở bên ngoài con hổ nhỏ cũng thức thời không bước vào bên trong nhà gỗ quấy rầy, cho dù nó cũng đang run lẩy bẩy vì lạnh.
Cơn mưa nặng hạt một lúc rồi nhỏ lại, nhưng trên trời lại rơi xuống thứ khác. Không khí lạnh đột ngột ập đến.
Chỉ vẻn vẹn một giờ đồng hồ mà trên nóc nhà gỗ đã phủ đầy một lớp mỏng màu trắng nhàn nhạt.
Lại thêm hai giờ nữa trôi qua…
Hai người ở trong phòng thức giấc vì lạnh.
Hàn Lộ mở mắt ra trước, vô thức sờ sờ cánh tay đang nổi đầy gai ốc của mình, miệng run cầm cập.
Sau tự nhiên cảm thấy lạnh như thế này?!
Bộ váy giao tiêu mà cô đang mặc trên người vừa có thể chống nước vừa có thể giữ ấm, đây là một bảo bối vô cùng thần kỳ, vậy nên không thể nào mất đi hiệu lực được. Cái này chỉ có thể nói là do ở bên ngoài quá lạnh mà thôi.
Trên người cô lúc này đang mặc váy giao tiêu mà còn lạnh đến như thế, vậy thì ở bên ngoài làm sao có thể…Tiểu Tuyết!
Nghĩ đến tiểu gia hỏa lúc này vẫn đang còn ở bên ngoài, Hàn Lộ lập tức từ trên giường ngồi dậy, sau đó Dương Sí cũng vừa lúc tỉnh dậy lập tức đưa tay kéo cô lại.
“Em đừng đi ra, bên ngoài lạnh lắm.”
Dương Sí xoa hai bàn tay vào nhau, hiển nhiên anh cũng cảm thấy lạnh. Tuy nhiên anh đã quen với thời tiết như vậy rồi nên rất nhanh đã thích ứng.
“Em muốn làm gì thế, để anh làm giúp em.”
“Không có gì đâu, em chỉ định đi ra cửa tìm Tiểu Tuyết ôm nó vào trong nhà thôi, nó ở bên ngoài chắc là lạnh lắm.”
Hàn Lộ xoay người lại ấn Dương Sí trở lại giường, cô lưu loát xỏ chân vào đôi dép cỏ rồi chạy ra ngoài. Dương Sí không yên lòng nên đương nhiên cũng đi ra ngoài với cô.
Vừa ra đến cửa, một luồng không khí lạnh lẽo đã ùa tới thấm vào tới tận đáy lòng. Lúc này ngoài trời thế mà lại có tuyết rơi!
Thời tiết này thực sự quá mức quái dị!
Chỉ chớp mắt mà như mùa đông đã đến vậy.
“Tiểu Tuyết!”
Hàn Lộ kêu hai tiếng mà vẫn không nghe thấy tiếng nó đáp lại, cô lập tức chui đầu vào trong ổ nhỏ của Tiểu Tuyết, nhìn thấy tiểu gia hỏa kia đang co ro thu mình lại thành một quả bóng nhỏ ở trong một góc, cô vô cùng đau lòng, dùng cả tay và chân bò vào bên trong kéo quả bóng nhỏ kia lôi ra ngoài.
Tiểu Tuyết hôm nay không còn là một con hổ nho nhỏ chỉ nặng mấy cân giống như trước đây nữa, trọng lượng của nó lúc này cũng khá đáng kể rồi, Hàn Lộ vừa đứng lên suýt chút nữa đã không đứng vững. Cũng may vừa lúc đó đang có Dương Sí ở sau lưng đỡ lấy cô, thuận tay còn ôm Tiểu Tuyết giúp cô.
Hai người vội vàng trở lại căn nhà gỗ, đóng cửa lại cẩn thận kiểm tra toàn thân Tiểu Tuyết một phen, kết quả là không phát hiện ra một bất thường nào cả, ngoại trừ việc nó đang ngủ say như chết.
Hàn Lộ: “…”
Thì ra sự lo lắng của cô là vô ích rồi.
Lúc này, ở bên trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, lại thêm Hàn Lộ có đốt lửa ở trong phòng nên trên thân hai người rất nhanh lại cảm thấy ấm áp.
Tiểu Tuyết được đặt nằm ở một bên bếp lò, bộ lông màu trắng dính ướt trên người đã khô ráo. Ngay sau khi toàn thân nó ấm lên, nó liền mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra nó liền nhìn thấy hai bóng người đang còn nói chuyện, hơn nữa khoảng cách còn càng lúc càng gần, Tiểu Tuyết chỉ có thể thầm than một tiếng rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Nó thực sự không nên ở đây!