Trên cánh tay phải của Hàn Sương lúc này có một cái lỗ lớn, máu đang òng ọc chảy ra, rất đau, đau đến mức cô muốn lập tức ngất đi. Trong ngực cũng rất khó chịu, cô muốn ngoi lên phía trên để hít vào một ít dưỡng khí. Nhưng cô lại không nỡ thả con cá mập ở trong tay ra.
Nước biển đang rút xuống rất nhanh, chỉ cần cô kiên trì thêm một lát nữa, con cá mập trắng này sẽ không bao giờ có thể ra biển trở lại nữa.
Đạo lý này con cá mập trắng cũng hiểu được, cho nên nó giãy dụa vô cùng kịch liệt. Thế nhưng trước đó nó đã dùng sức quá mạnh để đuổi theo Hàn Sương nên cái đuôi vốn đã bị thương thì nay vết thương còn nghiêm trọng hơn nữa. Lúc này Hàn Sương lại đang bấm vào trong vết thương của nó, khiến cho nó không thể chịu đựng được.
Nước biển rút xuống rất nhanh, từ lúc ngang đầu Hàn Sương hạ đến xuống eo rồi lại hạ xuống đến cổ chân. Con cá mập trắng kia cũng dần dần lộ ra ngoài.
Hàn Sương đã buông tay ra, nhưng nó cũng không thể bơi nổi nữa. Nó đã rời khỏi nữa, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Nguy cơ vừa được giải trừ, cả người Hàn Sương liền mềm nhũn. Cô cố gắng chịu đựng đau nhức trên cánh tay tìm mấy cây cỏ khô đắp lên vết thương trên cánh tay mình. Cô miễn cưỡng nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tìm mấy cây gậy gỗ tương đối nhọn trực tiếp đâm chết con cá mập trắng kia.
Nước biển rút xuống không được bao lâu thì sẽ dâng lên lại, cô phải tranh thủ trước lúc nước biển dâng trở lại để đem con cá mập trắng lên bãi cát phía trước, hoặc là xẻ thịt cá mập trắng ngay tại chỗ này.
Cách thứ hai quá mức rườm rà, hơn nữa ở chỗ này cũng không có dụng cụ thích hợp để xẻ thịt. Hàn Sương chỉ có thể từng chút từng chút đẩy con cá mập trắng lăn về phía trước.
Cũng may mà con cá mập trắng này cũng không quá lớn, nếu không thì vừa nãy lúc nhìn thấy nó thì Hàn Sương đã trực tiếp quay đầu chạy luôn rồi, làm gì còn dám có ý đồ với nó nữa.
Một tay của Hàn Sương bị thương, chỉ có thể dựa vào một cái tay khác cùng với bả vai chống đỡ, đẩy cho đến khi thủy triều dâng lên mới miễn cưỡng đẩy được con cá mập trắng này đến chỗ không bị nước biển cuốn trôi.
Lần này cô thực sự vô cùng mệt mỏi, bất chấp tiểu gia hỏa bên kia vẫn còn đang chờ cô trở về, cô trực tiếp nghiêng người nằm trên bãi cát nửa ngủ nửa ngất xỉu.
Đại Bạch ngồi xổm canh giữ trên tảng đá ngầm ở bên bãi cát, chờ trái chờ phải cũng không thấy người trở về. Vừa đói vừa lo lắng vô cùng.
Mặc dù người phụ nữ kia vô cùng hung dữ, nhưng cô ấy đối với mình quả thật rất tốt. Cho mình ăn cho mình uống, còn bắt rận cho mình nữa.
Muộn như vậy mà cô ấy vẫn không trở về, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là cô ấy đã bị thương rồi.
Mắt thấy trời đã gần tối rồi, Đại Bạch bắt đầu đứng ngồi không yên. Anh ta bắt đầu đi loanh quanh ở trên hòn đảo. Anh ta có thể xuống nước nhưng lại không thể nào bơi ra xa được, chỉ có tìm kiếm ở xung quanh hòn đảo mà thôi.
Rất nhanh mũi anh ta đã ngửi thấy một mùi máu tươi liền nhanh chóng chạy đến chỗ đó xem thử, quả thật đúng là người phụ nữ kia.
Đại Bạch liếc mắt nhìn một cái liền nhìn thấy cánh tay cô ấy bị thương, vội vàng tiến lên ngửi ngửi hơi thở của cô ấy, lại lấy đệm chân mềm mềm của mình đi thử mạch đập của cô ấy xem thế nào. Biết người vẫn còn sống, lúc này tảng đá trong lòng mới buông xuống được một nửa.
Quay đầu lại đột nhiên phát hiện con cá mập trắng to lớn kia, trong lòng Đại Bạch phát lạnh, lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Hung tính của cá mập trắng anh ta cũng biết. Người phụ nữ này đối mặt với cá mập trắng không chỉ có thể sống sót trở về mà còn có thể giết chết con cá mập trắng này, cũng coi như là kỳ tích.
Kỳ thật lấy sự hiểu biết của mình mấy ngày nay đối với cô ấy, nếu như cô ấy gặp phải con cá mập trắng này thì hẳn có thể tự bảo vệ mình và trốn thoát được. Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của cô ấy, lại còn bị thương nặng như vậy, còn đem con cá mập này lên bờ, cái này cũng quá là liều mạng đi…
Trong lòng Đại Bạch xẹt qua một tia cảm xúc khác thường, nhìn thấy người phụ nữ này bị thương đến như vậy, trong lòng anh ta dâng lên một cảm xúc rất lạ, cực kỳ không thoải mái.
Từ lỗ thủng trên cánh tay kia máu vẫn đang chảy ra ồ ạt, nếu như không có thuốc trị thương để trị liệu thì đến tối cô ấy sẽ bị sốt cao, nếu vận khí tốt thì sẽ qua, còn nếu vận khí không tốt có khi cũng sẽ chết.
“Gặp được tôi, cũng coi như là cô có vận khí tốt, hừ!”
Đại Bạch nâng móng vuốt của mình lên, nhanh chóng cắn ra một vết thương nhỏ, đem máu của mình nhỏ vào trong chỗ miệng vết thương vẫn còn máu thịt lẫn lộn của Hàn Sương.
Trong giọt máu đỏ tươi mơ hồ có mấy ánh sáng vàng như ẩn như hiện. Khi giọt máu kia nhỏ vào trong miệng vết thương của Hàn Sương, vết thương của cô liền bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Mặc dù anh bị rơi xuống nơi này, cũng không còn pháp lực, nhưng vì đây chính là bản thể của anh nên ngay cả một sợi lông cũng là bảo bối, huống chi là một giọt máu của anh.
Máu của thần thú, đó chính là thứ có thể giúp cải tử hoàn sinh chứ nói gì đến mấy cái vết thương nho nhỏ như thế này.