Đại Bạch nhìn thấy vết thương trên người Hàn Sương đã khỏi hẳn mới bò lên một cái cây ở cách đó không xa, ngồi chờ ở đó.
Anh ta lúc này không có ý định phơi bày bản thân nên không thể ở lại bên cạnh cô ấy được. Nếu không thì đến lúc đó cô ấy tỉnh lại phát hiện mình ở bên cạnh cô ấy, lại thấy vết thương trên người mình đã khỏi hẳn thì nhất định sẽ hoài nghi đến mình.
Nhưng mà anh ta lại không thể trực tiếp rời đi được, sợ trong rừng núi này có rắn rết côn trùng gì đó, thừa dịp người phụ nữ này đang mê man chạy ra đây cắn người thì sẽ không tốt.
Thần thú đại nhân tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đang lo lắng cho Hàn Sương.
Hàn Sương ngủ một giấc thật lâu, lâu đến mức con cá mập kia đã bắt đầu bốc mùi mà cô vẫn chưa tỉnh lại.
Đại Bạch không rõ tình huống trước mắt là như thế nào, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô ấy lúc này vẫn hồng hào, hơi thở đều đặn vững vàng, cũng không có vẻ gì quá đáng ngại nên trong lòng cũng không lo lắng cho lắm.
Con cá mập kia đã bắt đầu có mùi, Đại Bạch cũng không muốn ăn nó nữa, lúc đói bụng cũng chỉ có thể đi ăn mấy con cá khô mà Hàn Sương đã cất đi thôi.
Chính mình đã cứu mạng cô ấy nên ăn vài con cá khô của cô ấy cũng chắc là được.
Đại Bạch yên tâm thoải mái đem những con cá khô nhỏ mà Hàn Sương đã cất đi ăn sạch.
Ngay lúc vừa mới ăn xong, Hàn Sương cũng tỉnh lại.
Xa xa nhìn thấy cô vừa mở mắt, Đại Bạch liền nhanh chóng chạy đi, sợ bị Hàn Sương nhìn thấy. Đương nhiên cũng không nhìn thấy Hàn Sương cũng đang kinh ngạc sử dụng thần chú vệ sinh.
Hàn Sương vừa mới mở mắt đã phát hiện linh lực trong cơ thể của mình đã khôi phục lại. Một chuyện lớn như vậy so với thịt cá mập bốc mùi hôi thối ở bên cạnh cũng không là cái gì.
Cô không chỉ khôi phục được năng lực của giao nhân, còn nhớ lại được khoảng ký ức bị mất trước đó của mình nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Sương vẫn cho rằng đại vu của tộc Giao Nhân là một người lớn hiền hòa dễ gần, đến lúc lớn hơn một chút được đại vu thu nhận trở thành đệ tử của bà ấy, cô đã cực kỳ vui vẻ.
Thẳng cho đến khi cô phát hiện ra đại vu thế mà lại lén lút luyện tập mấy loại tà thuật, thậm chí còn hướng dẫn mình đến học tập cùng bà ta.
Mấy loại tà thuật thì Hàn Sương không biết nhiều lắm, chỉ biết được đó là thứ có thể cắn nuốt được sinh mạng con người. Khi đó cô còn chưa hóa hình, sợ đại vu giết người diệt khẩu nên cô cũng không dám khuyên, cũng không dám nói ra cho người khác biết.
Đến lúc sau khi em gái cô sinh ra bị người trong tộc xa lánh, cô liền thuận theo đó dùng vị trí đại vu kế nhiệm của đời tiếp theo trao đổi lấy sinh mệnh của em gái mình, còn từ trong bàn tay của đại vu thoát ra được.
Vốn cho rằng sau này chỉ cần nuôi dưỡng em gái mình cho tốt là được rồi, lại không ngờ tới đại vu lại phát hiện ra cô đã biết chuyện bà ta đang lén lút luyện tập tà thuật, nhìn chằm chằm Hàn Sương.
Mấy tháng trước, đại vu âm thầm tìm tới Hàn Sương nói rằng ở Nam Hải có chí bảo xuất thế, sẽ phái những người có năng lực mạnh nhất ở trong tộc đi điều tra xem thử.
Đã trải qua mười mấy năm, lòng cảnh giác của Hàn Sương cũng đã buông xuống không ít, lại còn nhìn thấy thật sự có mấy cao thủ ở trong tộc đi cùng với mình nên càng yên tâm hơn. Lúc đó cô không cần phải suy nghĩ nhiều lập tức đáp ứng.
Kết quả là vừa tới Nam Hải, những người gọi là cao thủ ở trong tộc liền biến thành mấy con rối bằng gỗ. Cái này không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm mà đại vu làm ra.
Hàn Sương có Bảo Bảo trợ giúp, nhanh chóng tiêu diệt những người gỗ kia. Nhưng đại vu đã ra tay thì làm sao có thể đơn giản được như vậy, gần như ngay sau khi cô tiêu diệt xong mấy con rối gỗ đó, Hàn Sương liền phát hiện cơ thể mình bắt đầu rã rời, ngay cả Bảo Bảo cũng cảm thấy như vậy, không đợi cho cô nghĩ ra nguyên nhân thì đã chìm sâu xuống biển.
Cũng là cô có vận khí tốt, nếu như theo kế hoạch của đại vụ, cô hẳn là trúng phải lời nguyền tạm thời mất đi toàn bộ linh lực của giao nhân, chết đuối ở trong biển mới đúng.
Kết quả lại quả thật là trùng hợp, lúc cô chìm xuống biển thì lại gặp phải dòng nước ngầm ở dưới đáy biển, trực tiếp cuốn cô đến hòn đảo hiện tại.
Sau đó là gặp được Đại Bạch.
Quả thật linh lực của máu thần thú quá mạnh, không chỉ chữa khỏi vết thương trên người Hàn Sương mà còn giải trừ cả thần chú nguyền rủa ở trên người cô nữa.
Đây là điều mà ngay cả Đại Bạch cũng không nghĩ tới.
Thần chú nguyền rủa của đại vu dù có lợi hại đến mức nào cũng không thể địch lại được thần lực của thần thú được.
Trong mắt Hàn Sương lóe lên ánh sáng sắc lạnh, bóp chặt lấy tảng đá ở trong tay.
“Đại vu…”