Hiện tại trước tiên không cần phải vội vã trở về tìm bà ta tính sổ, chính mình lúc này mới vừa khôi phục lại được, phải đi tìm Bảo Bảo trở về mới được.
Trong đầu Hàn Sương rối loạn một hồi lâu mới tỉnh táo lại được. Nhớ tới lúc trước mình trong lúc mình bị con cá mập kia truy đuổi đã bị nó cắn vào cánh tay, bây giờ sờ lên xem thì một chút vết thương nhỏ cũng không thấy.
Còn lời nguyền rủa trước đó nữa….
Vết thương tự động lành, thần chú nguyền rủa tự động giải…
Hết thảy đều quá mức quỷ dị.
Hàn Sương nhíu mày nhìn xung quanh bốn phía, không phát hiện bất kỳ chuyện kỳ lạ gì, đành phải tạm thời đem mấy nghi hoặc ở trong lòng mình ép xuống dưới.
“Không xong rồi! Đại Bạch!”
Cô lúc này mới nhớ tới, chỗ mà cô đang ở tạm thời bây giờ vẫn đang có một tiểu gia hỏa đang chờ cô cho ăn!
Nhìn vào tình trạng hư thối của con cá mập này, ít nhất mình đã mê man không tỉnh suốt ba ngày rồi, ba ngày này nó không được ăn uống gì cả, Đại Bạch nó…
Hàn Sương vội vàng đến độ không chịu nổi, lập tức nhảy xuống biển bơi trở về bãi cát trước đó.
Vừa mới lên bờ thì thấy một khối nho nhỏ màu trắng đang cuộn mình một góc dưới gốc cây dừa. Làm cô sợ đến mức chỉ trong nháy mắt nhịp tim ngừng lại. Hàn Sương có chút run rẩy đưa tay xem thử hơi thở của Đại Bạch.
Không còn nữa!
Nó chết rồi!
Hàn Sương ngơ ngác ngồi bệt xuống bãi cát, trong đầu lại hiện ra hình ảnh lúc mình mới vừa lên đảo cô đơn đến thế nào, lại nghĩ đến cuộc sống sau khi nhặt được Đại Bạch mỗi ngày đều bắt nạt nó như thế nào, tuy rằng nó luôn chỉ há miệng đòi ăn nhưng Đại Bạch ở trong lòng cô chiếm vị trí cũng chẳng kém Bảo Bảo một chút nào.
Nhưng bây giờ thì nó đã chết rồi.
“Đại Bạch! Đại Bạch! Thật xin lỗi…”
Sống mũi Hàn Sương lập tức cay cay, nước mắt lập tức rơi xuống. Vừa ôm Đại Bạch vừa không ngừng nói xin lỗi, nói rằng năng lực của mình đã khôi phục lại rồi, sau này Đại Bạch muốn ăn bao nhiêu cá thì mình đều bắt về cho nó, bảo nó tỉnh dậy đừng chết nữa.
Lời này nghe vào trong tai Đại Bạch thật sự vô cùng thoải mái, anh ta còn muốn tiếp tục giả chết nữa. Nhưng mấy hạt châu rơi vào trên đầu thật sự rất đau, có một viên còn vừa vặn rơi vào phía trên mắt của anh ta, làm đau đến mức toàn thân phải cứng lại.
Hàn Sương lúc này đang ôm nó, một chút phản ứng rất nhỏ này đương nhiên là phát hiện ra. Đầu óc ngây ngô lúc này đột nhiên thanh tỉnh.
Làm gì có loại động vật nào đã chết mà nhiệt độ trên thân còn ấm áp đến như vậy, mình đã bị nó lừa rồi!
“Đại! Bạch!”
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe liền biết người nói đã tức giận đến thế nào rồi.
Đại Bạch không còn dám giả chết nữa, vội vàng mở mắt nhảy xuống từ trên người cô, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Làm cho Hàn Sương tức giận đến mức muốn đánh nó một trận.
Chờ sau khi nhìn thấy mấy con cá khô nhỏ mà mình cất đi đã bị nó ăn sạch, Hàn Sương thật sự là giận quá đến mức phải bật cười.
Cô ngược lại không để ý số cá khô đó bị Đại Bạch ăn hết, dù sao thì nếu nó không ăn thì sẽ không đợi nổi cô trở về. Cô tức giận chính là tiểu gia hỏa này thế mà lại nhìn trộm chỗ cô giấu đồ! Thật sự không biết nó còn nhìn trộm cái gì nữa!
Thật sự thiếu đánh mà!
Thế là thú thần đại nhân đáng thương còn chưa kịp tiêu dao được bao lâu đã bị bắt trở về, bị đánh mông một trận.
“Ô ô ô…”
Hàn Sương không thèm để ý tới nó nữa, tiểu gia hỏa này không đánh thì khẳng định sẽ lên trời luôn.
“Đại Bạch, ngày mai tao sẽ rời khỏi nơi này.”
Vừa mới ô được một nửa, Đại Bạch đột nhiên ngừng lại.
Muốn đi sao?
Đi như thế nào?
Không có thuyền không có bè, đi như thế nào được?
Hàn Sương không còn nghe thấy mấy tiếng ô ô nữa, cô cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy vật nhỏ ranh ma quỷ quái trong lòng hai mắt xoay tròn, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Tao biết là mày nghe hiểu, nên trước tiên nói với mày một tiếng. Mày…có muốn đi cùng với tao không?”
Mấy tháng nay ở chung, rõ ràng cô đã xem Đại Bạch như là người nhà của mình, đương nhiên cô cũng hy vọng được mang theo Đại Bạch cùng đi với mình. Nhưng cô cũng biết vật nhỏ này có ý nghĩ của riêng mình, cũng hiểu được lời cô nói, có muốn đi hay không cũng phải xem ý nghĩ của nó đã.
Đại Bạch lúc này đang nghĩ thế nào?
Anh ta muốn đi, nhưng anh cũng không muốn đi.
Nếu không đi, ở lại trên đảo này cũng không có người bắt cá cho anh ăn, chỉ có thể ở trong rừng học theo mấy con thú bắt sâu bắt kiến ăn, thật sự quá mất mặt.
Nếu là đi, anh ta lại sợ bỏ lỡ Hóa Sinh đến chỗ này tìm anh.
Nơi này hẳn là cùng với chỗ mà anh ta rơi từ trên trời xuống có một điểm giao nhau, chỉ cần Hóa Sinh biết được anh ta từ chỗ nào rời xuống, vừa mở kết giới ra là có thể tìm được mình trở về.
Đi hay là không đi đây?
Đại Bạch rối rắm.