Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303. Hóa Hình (Thượng) 1

Chương 303. Hóa hình (thượng) 1 Chương 303. Hóa hình (thượng) 1

Hàn Sương cũng không ép nó, để cho nó tự mình suy nghĩ thật kỹ rồi bơi xuống biển.

Ngày mai cô muốn xuất phát đi tìm Bảo Bảo, đi tìm em gái của mình. Tối nay ăn no một bữa, tranh thủ bắt thêm một ít cá cho Đại Bạch.

Mấy bữa nay bởi vì mình bắt cá không được nhiều lắm, mọi người đều không được ăn no, sắp phải đi nên đêm nay phải ăn một bữa thật no nê mới được.

Đại Bạch cứ như vậy trơ mắt nhìn Hàn Sương lại lao xuống biển.

Luôn cảm thấy cô ấy hôm nay và trước đó có chút gì đó không giống nhau, nhưng cụ thể không giống nhau ở chỗ nào thì nhất thời lại không nói ra được.

Đại Bạch nhàm chán ngồi ở trên bãi cát một hồi, liền định đi vào trong ngủ một lát. Dù sao thì người phụ nữ kia cũng không thể trở về sớm được như vậy.

“Đại Bạch! Mau tới đây nào!”

Nghe được tiếng kêu này, Đại Bạch lập tức quay đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt làm cho anh ta sợ đến mức phải trợn tròn hai mắt.

Người phụ nữ này có bản lĩnh như thế từ khi nào vậy!

Cô ấy thế mà lại bắt được một, hai, ba…sáu con cá! Chỉ trong chớp mắt như vậy thôi mà đã bắt được sáu con cá trở về rồi!

Hàn Sương đối với vẻ mặt kinh ngạc này của Đại Bạch tương đối hài lòng, cảm giác buồn bực tích lũy nhiều ngày nay cuối cùng cũng được xả ra hết. Có trời mới biết mấy tháng qua, mỗi ngày cô mệt chết mệt sống cũng chỉ có thể bắt được có mấy con cá đã làm cô phải nghẹn khuất đến thế nào. Bây giờ cuối cùng thì cô đã có thể rửa nhục được rồi.

“Đại Bạch, hôm nay mày cứ ăn thoải mái, ăn no đến căng bụng thì thôi!”

*

Đại Bạch: “…”

Đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.

Anh ta đường đường là thú thần!

Đến thế giới phàm trần này mấy tháng, rốt cuộc đã có thể được ăn no một lần rồi!

Ngẫm lại đều thấy cực kỳ chua xót, mấy vị thần quân trên kia có ai thảm được như anh ta đây. Nếu bị mấy tên Hạo Lan kia biết được, phỏng chừng còn có thể cười mình thêm mấy vạn năm.

Quá mất mặt.

Không, anh ta không thể ở lại đây được nữa.

Người phụ nữ này nếu như rời đi rồi, một mình mình ở lại trên đảo này khẳng định là sẽ càng ăn không đủ no, hơn nữa cũng sẽ không có người dọn dẹp lông tóc, đến lúc đó lại sinh ra chấy rận côn trùng gì đó thì phải làm sao bây giờ??

Nếu chẳng may Hóa Sinh phải qua thật lâu thật lâu nữa mới tìm được mình thì thế nào…

Đến lúc đó sẽ thấy mình một thân đầy lông bẩn thỉu, còn có chấy rận đầy người nữa. Đại Bạch vừa mới nghĩ đến cảnh tượng kia cả đầu liền tê dại, toàn thân run rẩy.

Vậy thì mặt mũi thú thần của anh ta thật sự là một chút cũng không còn!

Quên đi, vẫn là cứ đi theo người phụ nữ ngày đi. Ít nhất là đi theo cô ấy là sẽ không phải bị đói bụng, hơn nữa cũng sẽ không có chấy rận trên thân.

Nếu như Hóa Sinh tìm tới nơi này, nhiều nhất là cậu ta sẽ tốn thêm một chút công phu nữa để tìm được mình, so với để cậu ta nhìn thấy một thân chật vật của mình thì tốt hơn.

Sau khi Đại Bạch đưa ra được quyết định, thật sự cả người thả lỏng liền vùi đầu vào ăn, đến buổi tối sau khi ăn một bữa no căng bụng liền tựa vào bên chân Hàn Sương rồi ngủ thiếp đi.

Hàn Sương khó có được bữa ăn no, nghỉ ngơi một lúc rồi mới đứng dậy, bắt đầu đi vào trong rừng tìm kiếm loại gỗ thích hợp.

Lần đó ở Nam Hải, sau khi giết tất cả những con rối bằng gỗ kia, những khúc gỗ kia vẫn tiếp tục trôi nổi ở trên mặt biển không hề chìm xuống, điều này đã làm cho cô nảy sinh một số ý tưởng khác.

Đại Bạch không biết bơi, nếu cô muốn dẫn nó đi cùng thì tốt nhất phải làm cho nó một chỗ để nó có thể đặt chân. Hàn Sương dự định làm mấy khúc gỗ buộc chặt lại với nhau để làm thành một chỗ cho Đại Bạch ngồi ở trên đó.

Bây giờ toàn bộ sức lực của giao nhân sau khi hóa hình đã được khôi phục lại, bẻ gãy mấy cái cây này đương nhiên là không cần quá tốn sức. Rất nhanh sau đó, một cái bè đơn giản đã được cô làm xong.

Sau khi đưa xuống nước thử một chút, nó vẫn vững vàng nổi ở trên mặt biển, không hề bị chìm xuống một chút nào. Hàn Sương cảm thấy mỹ mãn liền kéo nó lên bờ, trở lại bên cạnh Đại Bạch nằm xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngày hôm sau khi trời rạng sáng, Đại Bạch liền tỉnh lại.

Anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chiếc bè gỗ nhỏ đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Chỉ cần nhìn kích thước của chiếc bè gỗ này là biết người phụ nữ này đã làm nó cho mình. Ma xui quỷ khiến, trong lòng anh ta vậy mà lại toát ra một tia ngọt ngào.

Người phụ nữ này đối với mình còn rất biết quan tâm đấy.

Nể tình cô ấy đã quan tâm đến mình như vậy, lát nữa liền cùng cô ấy đi thôi.

Bình Luận (0)
Comment