Vẻ mặt của ba người đàn ông trông có vẻ tốt lên rất nhiều, có thêm Tiểu Tuyết, hành trình của bọn họ sẽ không bị trì hoãn.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Người đàn ông tên A Thất đi ở phía trước dẫn đường, Hàn Lộ cưỡi Tiểu Tuyết đi ở giữa, phía sau là hai người Đại Hà và Hợp Thụ.
Ngoài miệng thì bọn họ nói sợ bị Hàn Lộ liên lụy, nhưng khi xuất phát lại để cô đi ở giữa nhằm mục đích bảo vệ cô.
Hàn Lộ ghi nhận ý tốt của bọn họ, lấy đồ ăn vốn chuẩn bị cho Cáp Nhĩ ra chia cho bọn họ một ít.
Chính là một chút cá khô mà bình thường cô hay nướng, lúc nãy tiễn Cáp Nhĩ về cô đã quên đưa cho bà ấy, sau đó nghĩ đến việc mình còn phải đi tìm người nữa nên cũng không gửi qua đó nữa.
Cô đem theo một túi lớn, nếu chỉ có mình cô thì có thể đủ ăn trong một tuần giữa chốn rừng núi lạnh lẽo này. Nhưng sau khi phân phát cho ba người kia, chỗ còn lại hẳn chỉ đủ ăn trong hai ngày.
Đúng rồi, còn có Tiểu Tuyết, suýt chút nữa thì quên mất nó.
Xem ra cô phải vào núi săn thêm ít con mồi mới được, vừa vặn thử vận dụng mấy chú thuật khá có tính công kích để luyện tập thêm.
Hàn Lộ vừa cân nhắc đến chuyện săn thú vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hiện tại, bọn họ vừa mới rời khỏi tộc Bạch Hổ chưa được bao xa, vẫn còn ở trong phạm vi mà cô quen thuộc. Chỉ là mặt đất phủ đầy tuyết khiến cô cảm thấy có mấy phần lạ lẫm.
A Thất ở đằng trước đi rất nhanh, có lẽ là biết cô có con hổ chở nên không hề có có ý giảm tốc độ.
Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, vẫn luôn hướng về phía đông mà đi.
Hàn Lộ không hỏi gì, dù sao cô cứ theo bọn họ là được. Tộc Bạch Hổ bọn họ có cách thức liên hệ đặc thù, chỉ cần đi theo bọn họ thì nhất định có thể tìm được A Sí.
Trên đường đi, không có ai nói với ai lời nào, người nào người nấy đều cắm đầu cắm cổ chạy đi. Khát thì vốc một nắm tuyết trên đất lên ngậm vào miệng chờ tan, đói thì ăn thịt khô đem theo trên người.
Không ai ăn cá khô thơm ngào ngạt mà Hàn Lộ đưa, không biết là bọn họ tính để dành ăn sau hay là muốn nhường cho mấy tộc nhân vẫn còn đang mất tích.
Hàn Lộ vẫn luôn ngồi trên người Tiểu Tuyết, không hề hao phí một chút thể lực nào, nửa ngày trôi qua mà cô vẫn chưa thấy đói.
Nhưng nửa túi cá khô mà cô giữ lại đã trống không rồi.
Tuyết phủ trên mặt đất có chút dày, dù Tiểu Tuyết có lợi hại đến đâu thì cõng thêm một người còn muốn đuổi kịp người phía trước cũng có chút mất sức, thể lực của nó đã bị tiêu hao rất nhiều. Nửa túi cá khô của Hàn Lộ đều được đút vào bụng của nó.
Lúc bốn người bọn họ xuất phát là buổi sáng, khi cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi đã là buổi tối. Lương khô của mọi người đều đã ăn hết.
Bởi vì đồ ăn trong tộc bắt đầu thiếu hụt nên ba người đàn ông cũng chẳng mang theo bên người được bao nhiêu, bây giờ đồ ăn đã hết, tự nhiên phải đi kiếm thứ gì đó để ăn.
Việc săn thú vào mùa đông vẫn có thể xem là sở trường của bọn họ, Hàn Lộ căn bản không thể chen lời vào. Nhưng khi nghe bọn họ nói sẽ để một người ở lại nơi này với cô, hai người khác sẽ ra ngoài săn thú, cô nhịn không được chen vào nói.
“Các anh không cần lo cho tôi, tôi có năng lực tự bảo vệ mình.”
A Thất nhíu chặt mày, nói với giọng không đồng ý: “Săn thú không phải là chuyện nhỏ, lần này chúng tôi ra ngoài không dẫn theo nhiều người, khó có thể chú ý đến cô. Lỡ như có con mồi nào nhào tới làm cô bị thương, đó cũng không phải là chuyện đùa.”
Hàn Lộ biết nếu mình chỉ nói miệng thì mấy người đàn ông này chắc chắn không chịu tin. Cô liền ngưng thần kết ấn, âm thầm niệm ra một thuật pháp ngưng băng đơn giản nhất.
Mấy chiếc gai bằng băng bỗng xuất hiện giữa hư không trong bóng đêm căn bản không hề hút mắt, nhưng ai bảo thị lực của ba người đàn ông tộc Bạch Hổ cực kỳ tốt chứ, bọn họ lại có thể nhìn rõ ràng đến từng chi tiết.
Mấy chiếc gai băng đột nhiên xuất hiện rồi bỗng dưng chui vào nền tuyết biến mất không thấy đâu nữa, thực sự dọa người.
Ba người đàn ông không có kiến thức ngây người thật lâu, ai cũng không dám mở miệng nới chuyện. Ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Lộ từ nóng rực chuyển sang kính sợ, nhìn đến mức Hàn Lộ rùng mình.