“Đây, đây chỉ là pháp thuật bình thường thôi. Tôi chỉ muốn nói với các anh rằng tôi có thể tự bảo vệ chính mình. Nếu các anh muốn đi săn thì hãy dẫn tôi theo. Nếu không, cũng không cần để một người ở lại bảo vệ tôi đâu.”
Lúc này, ba người đàn ông không nói thêm gì nữa, người nào người nấy tự lấy trường mâu và đi lên phía trước.
Nhiệt độ của rừng núi vào ban đêm lạnh hơn so với ban ngày, Hàn Lộ lại không có cảm giác gì cả, cô ngồi trên lưng Tiểu Tuyết da lông đủ dày, lại mặc trên người chiếc áo khoác nhỏ đan bằng sợi giao tiêu, nên không cảm thấy lạnh.
Còn ba người đàn ông kia nha, vậy cũng không biết.
Có lẽ là lạnh, Hàn Lộ thấy bọn họ cứ cách một khoảng thời gian sẽ dừng lại dậm chân và chà sát tay một chốc.
Ở trong điều kiện nhiệt độ như thế này, có thể ở trần mà chỉ cảm thấy hơi lạnh, không thể không nói, da của đàn ông tộc Bạch Hổ cũng thật là dày.
Suy nghĩ của Hàn Lộ không ngừng bay xa, đang nghĩ ngợi lần sau phải sờ mó da thịt của A Sí thật kỹ, thì chợt nghe thấy tiếng hít thở vừa thô vừa nặng.
Mấy đốm ánh sáng xanh lục lập lòe dần dần lộ ra từ trong bụi cỏ.
Đó là một con sói!
A Thất nhanh chóng xông lên đứng đầu, Đại Hà và Hợp Thụ vô thức đứng chắn trước mặt Tiểu Tuyết.
Nhìn mấy đốm sáng xanh lục lập lòe trước mắt, ít nhất cũng phải mười con sói, đánh thì có thể đánh, nhưng nơi này còn có một giống cái...
“Các anh lại quên tôi có năng lực tự bảo vệ rồi sao?”
Một tiếng nói sâu kín từ người ở trên lưng con hổ truyền đến, ba người đàn ông lúc này mới nhớ ra cô không phải là một giống cái yếu ớt, cô là người không thua kém gì đại vu của bọn họ!
A Thất khẽ ho một tiếng, lập tức ra hiệu với Đại Hà và Hợp Thụ rồi ba người đàn ông quyết định biến bị động thành chủ động, ba người trực tiếp nhào đến bầy sói từ ba phương hướng khác nhau.
Cứng rắn.
“Cô tự mình cẩn thận chút.”
Hàn Lộ gật đầu, cô vỗ nhẹ vào mông Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết đang có chút nóng nảy lập tức yên tĩnh lùi về phía sau.
Cô vững vàng ngồi trên lưng con hổ của mình, nhìn ba người đàn ông xông vào bầy sói. Tốc độ của A Thất nhanh nhất, sức lực trên tay cũng không yếu, vừa đối mặt liền tung một đòn vào bụng của một con sói.
Mùi máu tươi kích thích bầy sói, vốn là ngo ngoe muốn động nháy mắt biến thành điên cuồng công kích vào người đàn ông đã làm bị thương đồng bọn của chúng nó.
Chẳng qua ba người đàn ông không hề đặt mười con sói này vào trong mắt, nhưng bọn họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không thì mùi máu tươi sẽ dẫn những dã thú khác tới, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rắc rối hơn.
Hơn nữa, bọn họ lo lắng là sẽ có bầy sói khác. Dù sao đối với tiêu chuẩn của bầy sói ở nơi này mà nói, mười con là quá ít.
Hàn Lộ có lòng muốn giúp, nhưng khi cô điều khiển gai băng ở gần mình thì động tác còn linh hoạt, chứ ở khoảng cách xa hơn một chút thì có chút lực bất tòng tâm. Còn có một chiếc gai suýt chút nữa đâm trúng Hợp Thụ, dọa cô vội vàng thu hồi ngay tức khắc.
Ngay tại khoảnh khắc Hàn Lộ thu hồi gai băng, một âm thanh với tần số cao chợt vang lên trong thời gian ngắn ngủi, cô vẫn chưa kịp nhận ra đó là âm thanh gì thì đã thấy ba con sói hung hăng tách khỏi bầy đàn lao về phía cô.
Trong điện quang hỏa thạch, Hàn Lộ đột nhiên hiểu ra.
Đây căn bản không phải là sói hoang, mà là sói được người khác huấn luyện mà thành!
Đoạn âm thanh với tần số cao ngắn ngủi đó chính là một tín hiệu. Và ba con sói nghe thấy tín hiệu đó mới nhào về phía này của cô.
Trong cánh rừng này còn có người khác!
Hàn Lộ vội vàng muốn thông báo cho ba người Đại Hà biết nhưng ba con sói đã nhào đến trước mặt, cô phải giải quyết chúng trước mới được.
Tiểu Tuyết không cần cô nói, khi ba con sói nhào đến, nó đã nhảy ra né tránh. Lúc này, bên người cô không có người phe mình, chỉ có ba con sói kia. Hàn Lộ liền trực tiếp lấy chúng luyện tập pháp thuật, số lượng gai băng mà cô gọi đến còn nhiều hơn so với trước đó, gai băng như ong vỡ tổ nhào về phía con sói trông có vẻ cường tráng nhất.
Gai băng sắc bén dưới sự tác động của linh lực có lực lượng cực mạnh, so với sức lực của ba người đàn ông đó cũng không kém cạnh bao nhiêu.