Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314. Mê Hồn Chú 2

Chương 314. Mê hồn chú 2 Chương 314. Mê hồn chú 2

Ba người đàn ông của tộc Hổ đã gặp cô trước đó, nhưng suốt đường đi đều không dám nhìn cô nhiều lần. Người đàn ông tên A Cửu này chỉ mới gặp lần đầu thì làm sao có thể chịu được. Bỗng dưng gặp được một giống cái xinh đẹp như vậy, trái tim của anh ta đập thình thịch thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, anh ta đã thay đổi kế hoạch ban đầu, và sự lo lắng nơi đáy mắt càng chân thực hơn mấy phần.

“Ở đây mới chết nhiều sói như vậy, mùi máu tươi quá nồng, dễ dẫn tới dã thú. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước, mọi người thấy thế nào?”

Sau khi nói xong, giống như sợ Hàn Lộ giận, anh ta lại mở miệng nói tiếp: “Nếu như đói, chỗ tôi có một ít đồ ăn, tôi có thể đưa cho cô.”

Hàn Lộ cũng không thèm nhìn hắn, cô trợn mắt nhìn Đại Hà, dùng giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề nói: “Sao nào, tôi nói anh không nghe đúng không?”

Đại Hà há to miệng, dường như không nghĩ ra vì sao Hàn Lộ lại giống như biến thành người khác. Vẫn là A Thất và Hợp Thụ nhìn ra mấy phần, kéo anh ta đi nhặt xác sói.

Ba người vừa đi, xung quanh Hàn Lộ chỉ còn sót lại A Cửu và ba gã đàn ông mà hắn mang đến. A Cửu đó lập tức bước lên trước hai bước với mục đích sáp lại gần cô, nhưng Tiểu Tuyết vừa nhe răng, anh ta liền lùi lại.

Có chút kinh sợ.

Hàn Lộ thầm cười một tiếng, khởi động linh lực, thử nghiệm mê hồn chú mà mình mới học. Bởi vì sợ ngộ thương đến người mình nên vừa nãy cô mới tìm cớ tách ba người kia ra.

A Cửu vẫn luôn nhìn chằm chằm Hàn Lộ trên lưng hổ, ánh mắt nóng bỏng, tự nhiên cũng chú ý đến động tác trên tay cô.

Chẳng qua anh ta cũng là một người không có kiến thức, căn bản không hề biết người ta đang thi chú. Mệt cho anh ta còn si ngốc nhìn cô rất lâu, tinh thần buông lỏng, cộng thêm khoảng cách lại gần, là người đầu tiên trúng chiêu.

Khi còn ở trên đảo, Hàn Lộ đã xem những con gà là kẻ địch để luyện tập thi triển mê hồn chú.

Mặc dù những con gà trúng mê hồn chú nghe không hiểu mệnh lệnh của cô, nhưng chúng sẽ coi cô là chủ nhân, cô đi đâu thì chúng nó sẽ theo đến đó.

Hàn Lộ không muốn lá mặt lá trái cùng mấy gã đàn ông này, trực tiếp sử dụng mê hồn chú, vừa đơn giản lại bớt việc.

Lực tinh thần của bốn gã đàn ông này đều không mạnh, cộng thêm việc vừa thấy Hàn Lộ đã hoảng hốt tâm thần, còn chưa kịp kháng cự đã bị mê hồn chú khống chế.

Chờ ba người Đại Hà, mỗi người xách hai con sói trở lại, liền thấy bốn gã đàn ông đó ngoan ngoãn đứng hai bên con hổ, hai mắt trống rỗng, mặt nhìn hướng Hàn Lộ, bộ dáng vô cùng thành kính.

Ba người đàn ông đồng thời rùng mình một cái.

Cảnh tượng này thật quỷ dị.

Hàn Lộ thật sự là đại vu à?!

“Các anh trở lại rồi! Chúng ta đi nhanh thôi.”

“Đi?”

“Đúng vậy, gã A Cửu này nói rất đúng, mùi máu ở nơi này quá nồng, rất dễ dẫn dã thú đến, chúng ta rời đi trước rồi lại nói.”

Đại Hà: “…”

A Thất gật đầu, giả vờ không nhận ra dáng vẻ quái lạ của bốn gã kia, anh ta kéo Đại Hà đi trước dẫn đường.

“Đi thôi, đi thôi.”

“Ài, gấp cái gì? Tôi còn muốn hỏi mấy người A Cửu chút chuyện mà.”

“Hỏi cái gì mà hỏi, đi trước đã.”

Hợp Thụ quàng một tay lên cổ anh ta và kéo người đi tiếp về phía trước.

Hàn Lộ hơi ngạc nhiên, cô biết Đại Hà phản ứng chậm chạp, nhưng A Thất và Hợp Thụ cơ trí như vậy cũng không đến tìm cô vặn hỏi là sao, thật là khiến người khác bớt lo rất nhiều.

Việc cấp bách trước mắt là phải lên đường, chờ khi đến nơi cô sẽ giải thích với bọn họ sau.

Bốn người lại lên đường, còn dẫn theo bốn gã đàn ông đần độn, và suốt chặng đường vẫn không nói chuyện như cũ.

Nhìn đoàn người càng chạy càng xa, mấy người ẩn nấp trên núi mới ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút nghĩ không ra đầu đuôi chuyện này.

“Không phải A Cửu nói là anh đi trà trộn vào nhóm người đó, sau khi hạ độc xong sẽ gọi chúng ta xuống đó sao? Sao lại đi theo bọn chúng rồi?”

“Bây giờ phải làm sao đây? Sói chết nhiều như vậy, A Cửu cũng đi theo người khác rồi, chúng ta phải làm sao?”

“Còn có thể làm sao được nữa? Đương nhiên là bám theo. Có thể là A Cửu có chủ ý khác, chúng ta cứ bám theo bọn chúng, tìm cơ hội gặp anh ta rồi lại nói.”

Lần này chết nhiều sói như vậy đều là trách nhiệm của A Cửu, bọn họ mới không cõng cái nồi này đâu.

Bình Luận (0)
Comment