Trong bóng tối, ba bóng đen chậm rãi bám theo hành trình của nhóm người Hàn Lộ.
Sau khi cả nhóm đi được khoảng ba tiếng đồng hồ, Hợp Thụ ở phía trước chạy lại.
“Phía trước có một cái sơn động, tôi đã xem qua, khá là khô ráo, cũng không có rắn rết hay côn trùng. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi một lát nhé.”
Bọn họ tất bật đi đường suốt một ngày trời, còn vật lộn với bầy sói một trận, dù có là đàn ông cường tráng đến đâu thì cũng thấy mệt mỏi.
Hàn Lộ không có ý kiến, cô tuột xuống khỏi lưng hổ, dẫn Tiểu Tuyết theo đuôi bọn họ tiến vào hang động. Vì thế bốn gã đàn ông ngoại tộc cũng theo sau cô tiến vào hang.
“Ngồi đi.”
Ba người Đại Hà còn tưởng rằng cô nói với mình, bọn họ lập tức ngồi xuống đất. Nhưng khi ba người bọn họ quay đầu lại thì phát hiện bốn gã đàn ông đó cũng ngồi xuống theo.
“...”
Hàn Lộ mỉm cười, cô làm ổ trong lòng Tiểu Tuyết và giải thích với bọn họ.
“Bọn họ có dáng vẻ này là vì trúng chú thuật của tôi. Mấy người này không phải là người tốt.”
Trên mặt Đại Hà tỏ vẻ khó hiểu.
“Vậy tại sao bọn họ lại nhảy ra giúp chúng ta đánh đuổi bầy sói?”
Hợp Thụ tức giận tát anh ta một cái, cười gằn nói: “Đại Hà, cái tên không có đầu óc này, chỉ còn sót lại mấy con sói, cũng không phải ba người chúng ta đối phó không nổi, cùng lắm thì nhiều thêm hai vết thương thôi, mấy con sói đó liền phải chết hết dưới tay chúng ta. Bọn họ nào có ra tay giúp chúng ta xua đuổi bầy sói, rõ ràng là sợ chúng ta giết hết mấy con sói đó mà.”
“Hả? Hả? Thật vậy sao?”
Đại Hà quay đầu nhìn về phía A Thất, A Thất lạnh nhạt gật đầu.
Cho nên, ở đây chỉ có một mình anh ta là kẻ ngốc?
Đại Hà bị đả kích không nhỏ.
Hàn Lộ thấy ba người đã hiểu mọi chuyện, lúc này cô mới gọi bọn A Cửu đến trước mặt.
“Thành thật trả lời tôi, anh là người của tộc nào?”
“Tộc Thiên Lang.”
Quả nhiên...
Bọn chúng là người của tộc Thiên Lang, sói chính là bạn đồng hành của chúng, không cần nói cũng biết, những con sói đã chết trên mặt đất phủ đầy tuyết là sói hoang hay là sói nuôi trong nhà.
Sau khi nghe xong, Đại Hà lập tức nhảy dựng lên, anh ta muốn đi đánh người. Hàn Lộ liếc mắt ra hiệu anh ta yên tĩnh lại.
“Tôi còn có lời muốn hỏi hắn ta.”
“Ừ, ừ! Cô hỏi đi!”
Đại Hà cẩn thận từng li từng tí ngồi về chỗ cũ.
Kể từ khi biết Hàn Lộ biết một ít thuật chú, ba người đàn ông bỗng nhiên trở nên thận trọng hơn, bọn họ không còn tùy ý như lúc đầu nữa.
Hàn Lộ cũng không có cách nào, rõ ràng cô vẫn đối xử với bọn họ như trước, thế mà bọn họ vẫn cứ câu nệ như vậy.
Sự uy nghiêm của đại vu ở trong lòng bọn họ quả thật là thâm căn cố đế.
Hàn Lộ không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa, cô tiếp tục tra hỏi A Cửu.
“Vùng đất bộ tộc của các anh ở nơi nào?”
“Rất xa, phải vượt qua bảy ngọn núi mới có thể đến nơi.”
A Cửu ngu ngốc, hỏi cái gì đáp cái đó. Chẳng mấy chốc, hắn đã cung khai tất cả những gì mà mình biết.
Vì thế Hàn Lộ và mọi người ở đây đều biết hết rồi, ngoại trừ ba người A Cửu ra thì còn có ba người đàn ông khác đang ẩn nấp trong cánh rừng đó.
Ban đầu, anh ta định thả sói cắn chết nhóm người của phe cô. Không ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bầy sói được thả xuống núi đã chết hơn nửa, anh ta chỉ có thể dẫn người xuống núi cứu vây.
Kế hoạch sau đó là trộn lẫn vào nhóm người và bỏ thuốc, sau đó phát tín hiệu cùng với người trên núi nội ứng ngoại hợp, giải quyết dứt điểm nhóm Đại Hà.
Nhưng sau khi A Cửu xuống núi và phát hiện nhóm Đại Hà là đàn ông của tộc Bạch Hổ thì lại không dám xuống tay, cho đến khi hắn thấy Hàn Lộ.
Giống cái xinh đẹp như vậy nên thuộc về tộc Thiên Lang bọn chúng.
A Cửu đang ngo ngoe muốn động liền bị Hàn Lộ khống chế.
Sau khi nghe xong một đoạn tự thuật dài lê thê của anh ta, Hàn Lộ dần mất kiên nhẫn, hỏi tiếp: “Anh đã từng gặp qua những người khác của tộc Bạch Hổ hay chưa?”
A Cửu ngây người, lần này hắn không hề trả lời ngay.
Hiệu quả của mê hồn chú hết rồi à???
Hàn Lộ quay đầu nhìn ba gã còn lại, bọn chúng vẫn đần độn ngồi đó, không hề có chút phản ứng nào
Vì thế cô lại hỏi thêm một lần nữa.
A Cửu há to miệng, lại nói không nên lời, khuôn mặt hết đỏ rồi lại trắng, hết trắng rồi lại đỏ. Ánh mắt nhất thời tỉnh táo, nhất thời đần độn. Da mặt không ngừng co rút, chỉ là từ đầu đến cuối đều không chịu mở miệng, dường như đang kiêng kị cái gì đó.
Nhìn dáng vẻ này của bọn họ, rõ ràng là bọn họ có biết gì đó!