Hàn Lộ nhìn chằm chằm A Cửu, khi cô đang muốn niệm lại một lần mê hồn chú, biến cố đột ngột phát sinh!
Anh ta lại có thể phá vỡ sự khống chế của mê hồn chú và tỉnh táo lại.
“Các người...”
Sau khi A Cửu tỉnh táo lại, anh ta vẫn còn cảm thấy mù mịt với tình huống trước mắt, nhưng những ký ức về việc bản thân đã phun ra nội tình nhanh chóng tràn vào chiếm lĩnh đầu óc.
Sắc mặt của anh ta thoắt cái trắng bệch, không nói hai lời liền duỗi tay hướng về phía Hàn Lộ.
Giống cái này là đại vu!
Tốc độ ra tay của A Cửu rất nhanh, nhưng Tiểu Tuyết lại càng nhanh hơn. Khi chủ nhân gặp nguy hiểm, con hổ bình thường đáng yêu và mềm mỏng không gì sánh được như Tiểu Tuyết lập tức trở nên vô cùng hung ác.
Chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, theo đó là một trận tiếng gào thét đau đớn, một đoạn tay gãy rơi ra từ trong miệng Tiểu Tuyết.
Máu tươi bắn ra rơi vãi lên chiếc váy giao tiêu trên người Hàn Lộ, toàn bộ đều thuận theo vạt váy trôi tuột xuống mặt đất, không hề lưu lại bất cứ giọt máu nào, rất có loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
Hàn Lộ cúi đầu nhìn người đàn ông đau đến mức tự cắn rách môi mình, thế nhưng vẫn muốn duỗi một cánh tay khác bắt cô. Cô cười nhạt ngồi xổm xuống trước mặt hắn và vỗ rớt cái tay đó.
Nhìn như một cái vỗ nhẹ nhàng, nhưng chỉ có A Cửu mới biết, sức lực trên bàn tay đó tuyệt đối không hề yếu hơn anh ta!
Lần này xong rồi, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát. Tộc nhân ở bên ngoài cũng gặp nguy hiểm, còn chết nhiều sói như vậy. Nếu anh ta lại bị đại vu trước mặt mê hoặc nói ra những điều không nên nói, vậy thì không bằng chết quách đi cho xong.
A Cửu cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng bò dậy, liều mạng tông về phía vách hang.
A Thất ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đem người kéo lại.
Trong cơn tức giận cộng với mất máu quá nhiều, A Cửu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trong hang động chìm vào yên lặng trong hai giây.
Sắc mặt của người nằm trên mặt đất nhanh chóng trở nên xám xịt.
Tay của anh ta bị Tiểu Tuyết trực tiếp cắn đứt, lại không được cầm máu tử tế, vết thương vẫn còn đang chảy máu, không cần chờ quá lâu, anh ta không tông vách chết thì cũng chết vì mất máu thôi.
Hàn Lộ nghĩ đến lời mà trước đó anh ta chưa nói hết, sợ rằng nếu anh ta chết thì tin tức liên quan đến Dương Sí cũng đứt luôn. Cô định dùng giao châu cứu người, nhưng vừa quay đầu liền thấy ba gã khác.
Ba gã này cùng một hội với anh ta, nói không chừng cũng biết gì đó!
Hàn Lộ đi đến trước mặt ba gã đó và lặp lại những câu hỏi mà cô đã hỏi A Cửu trước đó với từng người một.
Cả ba gã đều trả lời giống nhau.
Bọn chúng chưa từng gặp người của tộc Bạch Hổ, nhưng trước đó đã từng gặp một nhóm người, bởi vì bị thương nên tộc nhân của bọn chúng đã đưa nhóm người đó về tộc “cứu chữa” rồi.
Chuyện cứu chữa có thật hay không còn khó mà nói, bọn chúng cũng chỉ là tiểu lâu la, chuyện biết được hẳn là không nhiều.
Có lẽ A Cửu biết được nhiều hơn, nhưng, nếu muốn cứu hắn thì phải lãng phí một viên giao châu.
Hàn Lộ không muốn vì một người như vậy mà hi sinh giao châu vốn đã không có nhiều của mình.
Nghĩ đến chuyện bên ngoài còn có ba tên đồng bọn của bọn chúng, trong đầu Hàn Lộ liền có chủ ý. Cô nói kế hoạch của mình cho ba người Đại Hà biết.
Lúc khác thì Đại Hà rất ngốc, nhưng khi bạn nói rõ một chuyện với anh ta, anh ta lại có thể hoàn thành nó một cách xuất sắc.
Sau khi ba người đàn ông chuẩn bị sẵn sàng, Hàn Lộ mới quay đầu lại ra lệnh cho ba gã đàn ông của tộc Thiên Lang, bảo bọn chúng nâng A Cửu đi về.
Ba gã kia chắc chắn đang ẩn nấp ở gần đây, khi thấy ba gã này nâng A Cửu đi về đường cũ, bọn chúng nhất định sẽ hiện thân.
Đến lúc đó...
Trong mắt Hàn Lộ lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
Những kẻ này đã đến trêu chọc cô trước, vậy thì đừng trách cô không khách khí với bọn chúng.
Sau khi ba gã đàn ông của tộc Thiên Lang nghe mệnh lệnh của Hàn Lộ, một gã nhấc một cánh tay của A Cửu lên, một gã thì nhấc chân của hắn, cứ cẩu thả như vậy đi ra khỏi cửa hang và chiếu theo đường cũ đi về.
Bởi vì thời tiết đủ lạnh nên máu của A Cửu chậm rãi ngừng chảy. Từ xa nhìn lại, cái gì cũng không rõ ràng.