Thực ra nơi đó vừa có xác sói, lại có người bị thương mất nhiều máu, dã thú xung quanh sẽ không bỏ qua một bữa ăn ngon như vậy đâu.
Những chuyện này đều không liên quan đến Hàn Lộ và đồng bọn của cô nữa.
Bọn cô lúc này vẫn đang lòng như lửa đốt tìm kiếm ba người mà tộc Thiên Lang không mang đi.
Không biết bọn họ là ai, cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì.
Hàn Lộ vẫn luôn ôm một tia hi vọng, hi vọng trong số ba người đó không có Dương Sí, cho dù có thì chỉ cần anh không chết, bị thương một chút cũng không sao, chỉ cần để cô tìm thấy anh là được.
Tìm được người rồi, dựa vào công hiệu của giao châu, chí ít vẫn có thể cứu được tính mạng của bọn họ.
Bốn người đều rất vội vã, một mực thúc giục gã đàn ông tộc Thiên Lang nhanh lên chút nữa. Nhưng gã đó đã một ngày chưa ăn gì, thể lực lại không bằng đàn ông tộc Hổ, đi đến nửa đêm liền khóc thét kêu không nhúc nhích nổi.
Hàn Lộ trực tiếp nhường vị trí của mình cho hắn.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô nhất định phải tìm được ba người đó trong ngày hôm nay!
Sau khi ngồi lên lưng Tiểu Tuyết và ăn thịt sói mà Đại Hà đưa cho, gã đàn ông đó nhanh chóng khôi phục sức lực. Hắn dẫn bọn họ đến trước một cái hồ bị đông cứng.
“Chính là nơi này.”
Hàn Lộ bước lên phía trước, nhìn kỹ mặt hồ, lại gõ nhẹ mấy cái cảm nhận độ dày của mặt băng bên dưới. Cái hồ này đã bị đóng băng ít nhất một tuần.
Trên mặt băng không có cái hố nào, cũng không có dấu vết bị đào qua, ba người đó sẽ không ở dưới nước.
Cho nên, bọn cô còn phải tìm tiếp.
*
Hàn Lộ trói gã đàn ông tộc Thiên Lang vào cái cây bên cạnh, cùng với mấy người Đại Hà chia làm hai nhóm đi tìm người.
Cô với Đại Hà một nhóm, A Thất và Hợp Thụ một nhóm, lấy hồ nhỏ làm trung tâm, mọi người chia nhau ra đi tìm xung quanh.
Mọi người mới tìm một lúc thì tuyết rơi. Mặc dù tuyết không lớn nhưng lại gây cản trở tầm nhìn, hơn nữa tuyết rơi dày còn che lấp toàn bộ dấu vết ban đầu.
Hàn Lộ có chút nóng nảy, cô không ngồi trên lưng Tiểu Tuyết nữa mà nhảy xuống đi bộ với Đại Hà, để Tiểu Tuyết tự tách riêng đi tìm người.
Dù cho Tiểu Tuyết thực sự không muốn tách khỏi Hàn Lộ, nhưng nó biết cái người tên Dương Sí đó là một người rất quan trọng đối với chủ nhân của nó, sớm tìm được hắn chừng nào thì chủ nhân của nó mới có thể yên tâm chừng đó.
Nó rất nghe lời chạy về một hướng khác.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, Hàn Lộ cũng càng ngày càng nóng nảy. Cô và Đại Hà đã lật tung tất cả những đống tuyết và khóm bụi gai có khả năng giấu người nhất ở nơi này, tìm thấy hai cái hang động cũng đều xem qua, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối có ích nào.
Hai người chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tiểu Tuyết và bọn A Thất, hi vọng bọn họ có thể tìm thấy manh mối.
Lại tìm kiếm hơn nửa tiếng đồng hồ, giữa núi rừng đột nhiên truyền đến tiếng hổ gầm.
Hàn Lộ giật mình đầu tiên.
“Là Tiểu Tuyết! Đại Hà, đi mau!”
Hai người giống như được tiêm máu gà, điên cuồng chạy về phương hướng phát ra tiếng gầm của Tiểu Tuyết. A Thất và Hợp Thụ cũng nghe thấy tiếng hổ gầm, bọn họ lập tức quay lại ngay.
Bốn người gặp nhau tại chân núi, rồi lại cùng nhau lên núi. Tại một hố đất ở lưng chừng núi, bọn họ tìm thấy Tiểu Tuyết.
Còn có hai người đàn ông ở phía sau nó.
“Thạch Đầu!”
“Tiểu Sơn!”
Ba người Đại Hà lập tức nhào qua đó và đỡ hai người trong hố dậy.
Trên cơ thể hai người đó có rất nhiều vết thương, xanh tím bầm dập, trông rất khủng bố. Nhưng may là lồng ngực của bọn họ vẫn còn phập phồng lên xuống, vẫn còn hơi thở.
Ba người lập tức quay đầu nhìn Hàn Lộ, trong mắt đều là cầu xin.
Mặc dù trong lòng Hàn Lộ có chút thất vọng vì không gặp được bạn trai của mình, nhưng cô cũng thấy may mắn vì bọn họ còn sống. Chỉ nhìn dáng vẻ này của Tiểu Sơn và Thạch Đầu liền biết mấy ngày nay bọn họ ở trong cái hố này không hề dễ chịu chút nào.
“Yên tâm.”
Không nói đến việc anh em Đại Sơn và Tiểu Sơn đều có quan hệ tốt với cô, dù chỉ vì A Chân, cô cũng sẽ không đối với Tiểu Sơn thấy chết mà không cứu.
Bây giờ chỉ còn lại năm viên giao châu, Hàn Lộ lấy ra hai viên đưa cho bọn họ nuốt xuống.
Sau khi ăn giao châu, sắc mặt của Tiểu Sơn và Thạch Đầu chậm rãi trở nên tốt hơn, tử khí trên mặt cũng biến mất. Nhiệt độ trên tay chân cũng nhanh chóng khôi phục, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.
A Thất đi xung quanh dò xét một vòng, không tìm thấy hang động, chỉ tìm được một khe núi có thể tránh gió.
Với tình hình trước mắt, khi xuất hành ra ngoài, có thể tìm được một nơi tránh gió đã tốt lắm rồi, bọn họ cũng không kén chọn.