Đại Hà và Hợp Thụ cõng hai người bị thương bất tỉnh đi theo A Thất đến khe núi tránh gió, Hàn Lộ lại không nhúc nhích.
Tộc Thiên Lang mang đi bảy người, nhưng trên thực tế thì đội ngũ của A Sí có mười người. Vì vậy, số người thất lạc phải là ba người mới đúng, nhưng ở đây chỉ có hai người là Tiểu Sơn và Thạch Đầu.
Còn có một người nữa đã đi đâu?
“Tiểu Tuyết, em lại cẩn thận tìm kiếm quanh đây xem còn có người nào khác không.”
“Ô...”
Tiểu Tuyết ngoan ngoãn vừa rẽ tuyết vừa rời đi.
Hàn Lộ lần theo cái hố để tìm tiếp.
Ngoài một số vết sói cào ở ngực, bụng và lưng ra, Tiểu Sơn và Thạch Đầu còn có vết thương trầy da rất nặng, nhìn giống như là vết thương từ trên núi lăn xuống.
Nếu như ba người đi cùng nhau, nói không chừng người còn lại đã lăn xuống phía dưới nữa.
Tóm lại là cô phải xem thêm một chút mới có thể yên tâm.
Tuyết đọng trên núi không ít, đường lên núi vốn đã bị tuyết phủ kín, cho nên mỗi một bước đều phải đặc biệt cẩn thận. Sau khi tìm hơn nửa tiếng đồng hồ, cô phát hiện một mũi mâu bằng gỗ thọc ra khỏi mặt tuyết dưới chân mình ở cách đó không xa.
Mâu gỗ có thể xuất hiện ở nơi này chắc chắn là của một trong mấy người Tiểu Sơn.
Hàn Lộ cẩn thận từng li từng tí đi qua đó, phủi tuyết đọng ra, sau đó đào cây mâu gỗ lên. Cô cầm nó nhìn thật kỹ, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.
Đây là mâu gỗ của A Sí!
Mâu gỗ của anh cũng giống với những người khác, nhưng cô đã khắc một hoa văn vòng xoắn ốc lên chỗ tay cầm để phòng tránh anh bị trượt tay.
Hoa văn do chính tay cô khắc lên thì sao có thể nhìn nhầm được.
Trong lòng Hàn Lộ lạnh hơn phân nửa.
Bảy người bị người của tộc Thiên Lang bắt đi được bàn giao ở bên hồ, nếu như A Sí nằm trong số đó thì mâu gỗ của anh nên xuất hiện ở bên hồ chứ không phải ở đây.
Anh ấy, là người cuối cùng trong số ba người còn lại!
Hàn Lộ ôm chầm chiếc mâu gỗ của anh, đầu óc cô giờ phút này hoàn toàn hỏng bét.
“Hàn Lộ? Cô ở đây làm gì vậy? Không qua đó tránh gió sao?”
A Thất cũng đến nơi rồi mới phát hiện Hàn Lộ không đi theo bọn họ, hai người Đại Hà còn phải chăm sóc cho bọn Tiểu Sơn nên anh ta phụ trách ra ngoài tìm người.
“A Thất, anh nhìn cái này đi.”
Hàn Lộ quay người lại để lộ chiếc mâu đang ôm trong ngực.
Sắc mặt của A Thất đại biến.
Anh ta đã đi săn với A Sí nhiều lần, tất nhiên cũng quen thuộc với vũ khí của anh.
“Đây là vũ khí của A Sí!”
Anh ta nhanh chóng nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra mà Hàn Lộ đã nghĩ trước đó.
“Tôi đi nói với mấy người Đại Hà một tiếng, để một người ở lại nơi đó trông chừng bọn Tiểu Sơn là được rồi. Còn chúng ta tiếp tục tìm người.”
Hàn Lộ gật đầu, cắm thanh mâu xuống cái hố trước đó. Sau đó, cô nhìn về phương hướng Tiểu Tuyết rời đi, không có động tĩnh gì, điều đó chứng tỏ nó không có phát hiện gì mới.
A Thất đã trở về tìm mấy người Đại Hà rồi, Hàn Lộ nhặt một khối đá vẽ lên nền tuyết ký hiệu mình đã lên núi.
Trên đường đến đây, Đại Hà đã cho cô biết ký hiệu liên lạc của tộc Hổ. Sau khi lưu lại ký hiệu, Hàn Lộ liền trực tiếp lên núi.
Không có Tiểu Tuyết chở, cô chật vật trèo lên núi. Hơn nữa còn phải đào tuyết xung quanh để tìm người, thể lực tiêu hao rất lớn. Khi lên đến đỉnh núi, toàn thân cô đều có chút rũ rượi.
Hàn Lộ biết đạo lý hăng quá hóa dở, liền muốn nghỉ ngơi một lát rồi lại đi tìm. Kết quả, khi cô tìm được một tảng đá lớn và vừa mới đặt mông ngồi xuống, một thứ gì đó bỗng vọt ra từ bên kia tảng đá dọa cô nhảy dựng.
Lúc đặt chân xuống không biết đã giẫm phải thứ gì, dưới chân vừa trượt, cả người liền lăn xuống núi như một quả bóng.
Tuyết đọng ở trên núi thật dày, khi một người trưởng thành như cô lăn xuống, ngoại trừ tiếng hét vì hoảng sợ lúc ban đầu thì không còn tiếng động nào khác.
Tốc độ lăn xuống thật sự quá nhanh, Hàn Lộ hoàn toàn không có thời gian niệm chú cho mình, chỉ có thể ôm chặt phần đầu, bảo vệ nó không bị đụng trúng.
Thật lòng mà nói, suốt quãng đường lăn xuống, bởi vì nguyên nhân tuyết đọng đủ dày nên trên người cô không hề đau đớn, chỉ là hơi buồn bực, cô khó khăn lắm mới có thể trèo lên đỉnh núi, còn chưa kịp tìm gì đã rơi xuống rồi.
Chờ chút nữa còn phải leo núi một lần nữa, lại lãng phí bao nhiêu là thời gian.
Hàn Lộ đang suy nghĩ miên man thì phịch một tiếng, eo của cô đụng trúng một thân cây, hơi đau một chút, nhưng rốt cuộc không tiếp tục lăn xuống nữa.
Sau khi vịn gốc cây nghỉ ngơi một lúc lâu, cô mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn lên trên.
Thị lực vào ban đêm của cô khá tốt, nhưng cô không thể nhìn rõ những thứ ở quá xa. Vì vậy, cô chỉ có thể lờ mờ phán đoán vị trí của mình lúc này, có lẽ cô đang ở gần chân núi.