Nói xong cô liền dừng lại một chút, cắn răng, phảng phất như đang hạ quyết tâm gì đó.
“Chị à, em đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi con mắt của em bình phục lại, chúng ta liền quay trở về tộc đi, giải quyết chuyện của đại vu cho xong. Sau đó, chúng ta tìm một hòn đảo nhỏ sống cùng nhau qua ngày.”
Lấy thực lực của hai chị em cô bây giờ, đối phó với đại vu bên kia cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là hai cô đều phải khôi phục được toàn bộ thực lực của mình mới được.
Hiện tại linh lực của Hàn Lộ chỉ mới khôi phục được một chút lẻ tẻ, còn đôi mắt cũng không thể nhìn thấy gì, bây giờ có trở về cũng chỉ là vô dụng.
Hàn Sương đối với lời nói của em gái mình cũng không hề có ý kiến phản đối, trong lòng cô, em gái của mình bây giờ chính là quan trọng nhất.
“Trên đường đi Nam Hải chị cũng đã gặp được mấy hòn đảo cực kỳ xinh đẹp. Lúc đó chị đã nghĩ rằng đến khi chị trở về nhất định sẽ phải đưa em qua chỗ đó xem thử một chút. Nhưng mà, sau này chúng ta nếu như muốn ở lại chỗ đó thì con hổ này của em…”
Hàn Lộ miễn cưỡng cười một tiếng, gật đầu nói: “Em cũng đã suy nghĩ rồi, em định sẽ trả nó lại cho tộc Bạch Hổ. Hổ mà, chỗ của nó vốn là ở trong rừng núi. Nếu cứ luôn đi theo em ở lại trên hòn đảo như thế này thì sao được chứ.”
Cho dù có luyến tiếc nó đến mấy cũng phải trả nó về đúng chỗ của nó.
Hàn Sương nghe những lời em gái mình nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn Đại Bạch đang ôm ở trong ngực mình.
Đại Bạch nghe được con hổ kia sắp bị ném bỏ, đang vui sướng cười trên nỗi đau khổ của người khác thì đột nhiên đối mặt với ánh mắt của Hàn Sương.
Chỉ một cái liếc mắt kia đã khiến cho da đầu của anh ta tê dại, kết hợp với những lời tâm sự trước đó của hai chị em, người phụ nữ trước mắt này đang suy nghĩ cái gì trong đầu thật sự quá dễ đoán.
Người phụ nữ này!
Thế mà cô lại cũng không muốn mình!
Quả nhiên Hàn Sương cũng mở miệng, tỏ vẻ mình cũng muốn đưa Đại Bạch trở về trên núi.
“Không biết tiểu gia hỏa này làm thế nào mà dạt lên đảo được, nhưng mà nó tuyệt đối không thích hợp để sống ở trên đảo. Khi chúng ta đi, chị cũng muốn mang nó về lại trên núi kia.”
Một con thú nho nhỏ sợ nước biển như nó, không cần nghĩ cũng biết nó không thích hợp để sống ở trên đảo.
Đại Bạch: “…”
Tốt lắm, rất tốt, đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người dám vứt bỏ anh ta như vậy đấy!
Đại Bạch tức giận đến mức phải bật cười, lập tức giãy dụa từ trong vòng tay ấm áp kia nhảy ra ngoài, bước vào trong góc cuộn lại một mình.
“Ôi, thế mà còn tức giận cơ đấy!”
Hàn Sương cũng không thèm để ý, cô cũng chỉ vì muốn tốt cho Đại Bạch mà thôi. Động vật mà, đương nhiên phải sống ở trong rừng núi mới tốt.
Hai chị em lại chen chúc ngồi bên nhau tâm sự thêm một lúc nữa, tinh thần của Hàn Lộ không tốt lắm, không qua bao lâu liền ngủ thiếp đi. Thấy Hàn Lộ đã ngủ rồi, dáng vẻ tỏ ra thoải mái của Hàn Sương ngay lập tức liền sụp đổ.
Bàn tay của cô không ngừng vuốt ve hai mắt em gái mình, trong mắt tràn đầy cảm xúc thương yêu.
Kỳ thật hôm nay cô đã lừa gạt em gái mình.
Mắt của giao nhân bị thương, muốn chữa trị được cũng không phải là tuyết sâm gì đó. Đương nhiên là tuyết sâm kia cũng có hiệu quả làm cho sáng mắt, nhưng hiệu quả cũng rất nhỏ.
Một khi đã rơi lệ quá nhiều, tổn thương mắt là điều không thể tránh khỏi. Ngoại trừ thứ ở tận dưới biển sâu kia, muốn nhìn thấy nó một lần nữa chỉ có thể dựa vào những điều thần kỳ mà thôi.
Nhưng mà trông cậy vào lão thú thần mắt mù kia à? Đời này chắc không thể trông mông gì được rồi. Vẫn là phải mạo hiểm đi đến tận biển sâu tìm kiếm mới được.
Đại Bạch ở góc tường lại hắt xì một cái.
Ai lại mắng anh ta đấy??
“Đại Bạch lại đây, ở bên đó lạnh lắm, lại đây tao ôm mày ngủ nào.”
Nghe được những lời này của Hàn Sương, đầu óc của Đại Bạch trong nháy mắt đã ném lên chín tầng mây, nhanh chóng nhảy lên giường. Sau khi nhảy lên giường còn khiêu khích nhe răng nhếch miệng với Tiểu Tuyết đang ngồi bên giường nữa.
Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu sang hướng khác.
Hai người lớn cùng với hai con thú màu trắng trải qua một đêm ngủ thật ngon.
Hơn mười ngày tiếp theo, Hàn Sương đã tìm hiểu rõ ràng tất cả những thứ ở trên hòn đảo này, cùng với đem toàn bộ tay nghề nấu ăn của em gái mình thử hết một lượt. Ăn đến mức cô thật sự hận không thể lúc nào cũng ôm lấy cái nồi kia.
Không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy mấy chục năm trước đã sống một cuộc sống vô ích.
Tuy nhiên cô cũng không phải chỉ là ăn mà cũng đang rất nghiêm túc học tập. Mắt em gái mình không tốt, nồi thì lại nóng, nếu như không cẩn thận thì sẽ bị bỏng. Nếu như mình có thể học được thì có thể tự làm được, không cần em gái mình phải bắt tay vào làm mệt mỏi như vậy nữa.