Hơn mười ngày trôi qua, Hàn Sương cũng đã học được rất tốt rồi. Ngoại trừ những thứ đồ chiên kia, mỗi khi đụng đến cô đều không khống chế tốt ngọn lửa cùng với làm cho mọi thứ trong dầu nổ tung, những cái khác cô cũng học được đến bảy tám phần rồi.
Đại Bạch bị lấy ra để thử thức ăn đến mức sắp nôn ra, Hàn Sương cuối cùng cũng đã học được thành công, buông tha cho nó.
Hai ngày gần đây đều là Hàn Sương ra tay nấu ăn, Hàn Lộ xem như là hoàn toàn rảnh rỗi. Ngồi nhàm chán cô liền lấy giao tiêu ra đan tiếp cái áo trùm đầu mà trước đó cô đã đan được một nửa.
Mặc dù mắt cô bây giờ không nhìn thấy gì, nhưng cô đếm mũi kim thì sẽ không đan sai được.
Hai chị em có một khoảng thời gian sống nhàn nhã, còn ở tộc Bạch Hổ ở bên kia thì bầu không khí lại vô cùng khẩn trương.
Lý do là tất cả mọi người đi ra ngoài đều đã trở về.
Nhưng tất cả mọi người trong đội ngũ ra ngoài trở về đều mang theo thương tích, thậm chí còn có hai người bị trọng thương.
Trong đó bao gồm cả Dương Sí.
Lúc được A Thất cõng về, anh đã hôn mê bất tỉnh cả hai ngày rồi. Toàn thân sốt cao, đôi khi còn sẽ bị co giật nữa.
Mỗi lần co giật, mấy vết thương lớn ở trên người anh sẽ lại bị rách ra, có bôi loại thảo dược nào cũng đều vô dụng.
Đại vu của tộc Bạch Hổ sầu đến mức bạc cả tóc.
Những người bị thương này đều là những người có tay nghề thiện nghệ nhất trong tộc, nhất là A Sí và Đại Sơn. Lão tộc trưởng vốn cũng đang nhắm vào hai người này để bồi dưỡng ra tộc trưởng tương lai của tộc Bạch Hổ nữa.
“Đại vu, nếu cứ tiếp tục thế này thì không được đâu.”
Lão tộc trưởng vừa mới đi xem tình hình của Đại Sơn về, phát hiện tình trạng của anh ta so với Dương Sí còn tệ hơn, lúc này đã bắt đầu ho ra máu. Nếu như vẫn không có biện pháp nào để trị liệu thương thế cho bọn họ thì hai người giống như là chim đầu đàn này cứ như vậy mà không còn nữa.
Trong lòng đại vu đương nhiên cũng hiểu được, nhưng bản lĩnh của chính mình ngang đến chừng nào thì bản thân bà ấy cũng rõ ràng. Đối với tình trạng thương thế của Dương Sí và Đại Sơn, bà ấy hoàn toàn không thể chữa được.
Cho dù có những loại thuốc có hiệu quả tương đối tốt cũng không thể trị khỏi được.
“Ôi, chỉ có thể đi nhờ đến sự giúp đỡ của Hàn Lộ một chút thôi.”
*
Lúc đại vu nói mấy lời này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mấy chuyện ở trong bộ tộc mình thế mà lại phải luôn đi nhờ đến sự giúp đỡ của người ngoài tộc là sao chứ? Hơn nữa Hàn Lộ còn giúp đỡ trong tộc nhiều đến thế nữa.
Nếu không phải nhờ có cô ấy, trong tộc còn không biết có bao nhiêu người phải bị đói bụng đâu.
Thế nhưng bây giờ nếu như không nhờ cô ấy giúp đỡ thì cũng chỉ có thể nhìn Dương Sí và Đại Sơn cứ chết dần chết mòn như vậy, trong lòng đại vu quả thật không thể chịu nổi.
“Thần thú đại nhân, ngài muốn vứt bỏ con dân của ngài sao?”
Trong lòng đại vu buồn bã nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng, trước khi đi lại một lần nữa sử dụng vu thuật. Không hề ngoài ý muốn một chút nào, bà ấy vẫn không nhận được sự phản hồi từ thần thú. Không được thần thú đáp lại, vu thuật của bà ấy đương nhiên cũng không hề có một chút hiệu quả nào.
Lão tộc trưởng nhìn một màn này là đã đoán được mấy phần, lông mày từ lúc trên núi đi xuống vẫn chưa từng buông lỏng.
Mọi người khiêng Dương Sí cùng với Đại Sơn mang lên đặt ở trên bè trúc do A Mạn cùng với Tiểu Sơn chống bè đưa bọn họ đi.
Đại vu cũng đi theo lên bè.
Một nhóm năm người rất nhanh đã mất hút khỏi tầm mắt của lão tộc trưởng.
“Tộc trưởng, ngay cả đại vu cũng không còn biện pháp nào, vậy thì Hàn Lộ kia thật sự có thể cứu được A Sí và Đại Sơn sao?”
Lão tộc trưởng thở dài một tiếng, cũng không trả lời, chỉ cúi đầu quay người bước trở về.
Nếu như Hàn Lộ không thể cứu được nữa, vậy thì Dương Sí và Đại Sơn cũng xong rồi.
Ôi, đành phó mặc cho ông trời vậy.
Một đoàn người rất nhanh đã sắp đến hòn đảo, tinh thần Hàn Lộ lúc này lại không tốt, lại bơi xuống dưới biển.
Dưới đáy biển lúc này có Bối Bối ở đó cùng với Hàn Lộ nên Hàn Sương không cần phải lo lắng gì, cô cũng không bơi xuống biển mà tranh thủ lúc thủy triều đang rút xuống, cô xách theo cái giỏ ở trên bãi biển tìm một ít hải sản.
Mấy ngày nay cô đã nếm được mùi vị thức ăn ngon rồi nên cũng không ăn cá sống nữa. Mỗi ngày hai lần thủy triều lên xuống Hàn Sương cũng đều xách giỏ cùng với Đại Bạch đi ra bờ biển bắt cua.
Vừa mới bắt được chừng nửa giỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Tuyết gầm nhẹ một tiếng rồi chạy về phía bên kia.
Hai tai của Đại Bạch cũng dỏng lên, cũng nghe được một số âm thanh gì đó, nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích, tập trung đè chặt con cua ở dưới chân mình.
“Đi nào, chúng ta cũng đi qua đó xem thử một chút.”
Hàn Sương tay chân nhanh nhẹn trói cua ném vào trong giỏ, gọi Đại Bạch một tiếng rồi đuổi theo hướng Tiểu Tuyết đã rời đi.