Lúc đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy mấy người đang từ trên bè trúc bước xuống. Mấy người đàn ông thì còn tốt, còn hai người phụ nữ thì lạnh cóng đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn vô cùng dọa người.
Đại vu liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Hàn Sương đang cầm cái giỏ trong tay, thấy khuôn mặt cô ấy có năm phần tương tự Hàn Lộ, bà ấy lập tức đoán được cô ấy có lẽ là chị em gì đó của Hàn Lộ. Theo bản năng bà ấy muốn nở một nụ cười, nhưng khuôn mặt đã sớm đông cứng rồi, chỉ giật giật mấy cái lộ ra một biểu tình quái dị.
Tiểu Tuyết đối với người của tộc Bạch Hổ luôn rất thân thiện, sau khi thấy mấy người vừa tới là người của tộc Bạch Hổ, nó lập tức xoay người trở về.
Trên bãi cát lúc này chỉ còn lại mấy người của tộc Bạch Hổ cùng với Hàn Sương và cả Đại Bạch.
Hàn Sương nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Tuyết như vậy, lập tức đoán được những người này là người của tộc Bạch Hổ, biết quan hệ của em gái mình với bọn họ cũng vẫn rất tốt, liền chủ động bước đến chào hỏi.
“Mọi người tới tìm em gái tôi là có chuyện gì sao?”
Đại vu gật gật đầu, quấn chặt da thú quanh người rồi bước qua một bên, ngay lập tức lộ ra hai người còn đang nằm ở trên chiếc bè.
Tiểu Sơn sốt ruột nhìn về phía sau lưng của Hàn Sương, cầu xin nói: “Chúng tôi đến đây chính là để cầu cứu, mấy người A Sí bị thương thực sự quá nặng, liệu cô có thể mời Hàn Lộ ra đây một lúc được không?”
Nghe anh ta nói là cầu cứu, Hàn Sương theo bản năng cho rằng em gái mình đã từng dùng câu thần chú nào đó để cứu lấy người của tộc Bạch Hổ. Nhưng mấy loại thần chú kia chỉ có thể chữa được cho những vết thương không nặng lắm, nhưng hai người trước mặt cô bây giờ ngay cả tử khí cũng đã xuất hiện. Trừ khi là dùng viên giao châu, hoặc là máu của giao nhân thì mới có khả năng cứu sống được.
Cô liền trực tiếp cự tuyệt.
“Hai người này em gái của tôi không cứu được đâu. Hơn nữa em gái tôi bây giờ cũng không có ở trên đảo, mọi người trở về đi.”
Chỉ bởi vì hai người không có liên quan, đi hao phí giao châu cùng với máu của mình, chỉ có là đồ ngốc mới làm ra được chuyện như vậy.
Đại vu hơi há miệng, định nói cái gì đó nhưng rồi vẫn không tiếp tục nói ra.
Bà ấy biết Hàn Lộ là giao nhân, vậy thì người chị gái này rất có thể cũng là như thế. Nhưng bà ấy thật sự không có mặt mũi nào yêu cầu người khác dùng bảo bối của mình để cứu lấy hai người xa lạ được.
Nhưng ngay từ đầu bà ấy đã cho rằng Hàn Lộ sẽ nể tình mối quan hệ giữa cô ấy với Dương Sí mà ra tay cứu giúp. Cho dù không cứu được Đại Sơn thì chí ít cũng là có thể cứu được Dương Sí. Kết quả là ngày cả người cũng không nhìn thấy, liền bị cự tuyệt ngay ngoài cửa.
Lần này, cả hai người đều không thể sống được.
Trong lòng đại vu thất vọng đến cực điểm, vỗ vỗ Tiểu Sơn, ra hiệu cho anh ta lên bè rời đi. Tiểu Sơn không dám cãi lại đại vu, chỉ có thể cắn răng một lần nữa trở lại trên chiếc bè trúc.
Còn lại một mình A Mạn, đôi chân run rẩy đi đến trước mặt Hàn Sương, bịch một tiếng liền quỳ xuống.
“Bây giờ chắc chắn Tiểu Lộ đang ở trên đảo, tôi cầu xin cô cho chúng tôi được gặp cô ấy một lần, nếu như chính miệng cô ấy nói rằng cô ấy không thể cứu được nữa, tôi lập tức sẽ rời khỏi đây ngay.”
Nếu nói tình cảm giữa Hàn Lộ đối với Dương Sí như thế nào, đại vu cùng với lão tộc trưởng chỉ biết một ít, nhưng A Mạn thì rõ ràng hơn nhiều.
Cô ấy thường xuyên nhìn thấy cảnh hai người ở bên nhau, tình cảm của hai người đối với nhau tuyệt đối sẽ không ít hơn tình cảm của mình cùng với Đại Sơn.
Cô đã từng nghe Đại Sơn nói, hai người còn chuẩn bị chờ đến ngày sinh nhật của thần thú cùng phát lời thề nguyện nữa. Tình cảm giữa hai người sâu đậm đến như vậy, A Mạn cũng không tin Hàn Lộ sẽ không cứu Dương Sí.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sương nhìn thấy người quỳ xuống trước mặt mình, trong lòng có chút phiền não. Những người này chết hay sống thì có liên quan gì đến mình và em gái cứ, thấy cô đã từ chối rồi thì đáng ra phải nên thức thời mà rời đi mới phải. Còn muốn em gái mình đi ra đây nữa, đây là thấy em gái mình tính tình mềm yếu dễ bắt nạt phải không?
“Có đi hay không cũng tùy cô, dù sao thì em gái tôi bây giờ cũng không có ở trên đảo, nếu như cô không tin có thể tự mình đi xem thử.”
Bỏ lại những lời này, Hàn Sương liền gọi Đại Bạch rồi quay đầu rời đi. Phía sau lưng lập tức truyền đến những tiếng khóc nức nở.
“Đại vu, nếu Hàn Lộ thật sự không có ở đây, Dương Sí và Đại Sơn phải làm như thế nào bây giờ? Hu hu…”
Hàn Sương vừa mới bước đi bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô vừa mới nói ai?”
A Mạn lau nước mắt và trả lời: “Dương Sí và Đại Sơn đó.”
“Dương Sí? Chính là người tên Dương Sí có quan hệ với em gái tôi đó phải không?”
Hàn Sương lại quay đầu lại bước qua đó, thấy A Mạn gật đầu khẳng định, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
“Không phải anh ta đã chết rồi sao?”
Còn hại em gái cô phải chảy nhiều nước mắt như vậy nữa.