Tiểu Sơn vừa thấy có hy vọng, lập tức kể lại chuyện trước đó Dương Sí đã dẫn bọn họ ra ngoài đi săn bị thương như thế nào, rồi lại đi đến tộc Thiên Lang cứu người trở về như thế nào.
Còn về phần Hàn Lộ đuổi theo kia, lúc đó anh ta đã hôn mê, cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nên cũng không tiện nhắc đến.
Hàn Sương vừa nghe vừa tự mình chắp vá lại những chuyện đã xảy ra.
Nghĩ đến sau khi Dương Sí đi ra ngoài săn bắn bị mất tích, em gái mình cực kỳ lo lắng nên đã đi theo người của tộc Bạch Hổ ra ngoài tìm người. Khó khăn lắm mới tìm được người rồi, lại có hơn phân nửa người bị tộc Thiên Lang bắt đi. Mấy người Dương Sí liền đi đến tộc Thiên Lang để cứu người về, mà em gái mình thì lại trở về trên đảo.
Ở giữa không biết đã xảy ra hiểu nhầm gì làm cho em gái cô hiểu nhầm rằng Dương Sí đã chết, mới thương tâm khóc đến mức hai mắt không còn nhìn thấy gì.
Mấy ngày nay tuy rằng nhìn em gái không có việc gì, nhưng cô có thể cảm giác được trong nội tâm em gái mình vẫn còn rất đau khổ, vẫn không thể nguôi ngoai.
Nếu em gái mình biết được Dương Sí vẫn còn sống, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến như vậy, người này có lẽ mình cũng có thể cứu được.
Cô không có giao châu, muốn cứu người cũng chỉ có thể cho bọn họ một chút máu thôi. Cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu.
Cứ coi như là hai người bọn họ gặp may là được rồi.
Hàn Sương mím chặt môi, nhấc cằm lên mở miệng nói: “Mọi người trước tiên nâng người vào bên trong phòng đi.”
Ba người đại vu mừng rỡ, lập tức nâng hai người đang nằm ở trên bè trúc lên, đưa Dương Sí và Đại Sơn vào bên trong căn nhà gỗ.
Đương nhiên không thể cho hai người nằm ở trên giường, tuy nhiên ở trong góc vẫn còn không ít cỏ khô, đó vốn là ổ của Tiểu Tuyết, lấy nó trả ra trên mặt đất cũng đủ cho hai người nằm.
“Được rồi, trước tiên cứ để cho hai người này ở lại chỗ này, chờ sau khi chữa khỏi rồi thì tôi sẽ đưa bọn họ quay về. Mọi người cứ trở về trước đi.”
“Hả? Không thể để lại một người ở đây để chăm sóc cho họ được sao? Tôi cam đoan sẽ không quấy rầy đến cô, ngay cả ăn uống cũng sẽ tự mình giải quyết.”
A Mạn một chút cũng không yên tâm về Đại Sơn, làm sao nỡ rời đi cho được.
Đối với người ngoài Hàn Sương chưa bao giờ có tính tình tốt như vậy.
“Tôi chỉ để lại hai người ở đây thôi. Nếu cô thật sự muốn ở lại, vậy thì đem một trong hai người đang nằm ở trên mặt đất kia mang đi đi.”
Đại vu: “…”
A Mạn: “…”
Lời của Hàn Sương không hề giống như cô đang nói giỡn, A Mạn không dám nhắc lại nữa, chỉ có thể ủy khuất đến hôn người đàn ông của mình một cái rồi lúc này mới bước theo đại vu rời đi.
“Ôi, thật sự là quá phiền phức mà.”
Đại Bạch hừ hừ hai tiếng, người phụ nữ này, đã ngại phiền phức mà còn đem người mang về đây nữa. Có thời gian như thế này còn không bằng đi bắt thêm mấy con cua về đây.
Mỗi con chỉ có một chút thịt như vậy còn không đủ cho anh ta nhét kẽ răng nữa.
Đại Bạch không cam lòng đi vòng quanh Hàn Sương mấy vòng, rồi lại đi qua đá cái giỏ kia mấy cái, ý bảo cô cùng với anh ta đi ra ngoài tiếp tục bắt cua.
Hàn Sương lập tức không kiên nhẫn đẩy nó ra.
“Mày đi chơi đi, đừng có làm rộn ở đây nữa.”
Đại Bạch: “…”
Làm rộn cái rắm ấy, không phải chỉ là lấy máu thôi à?
Anh ta biết Hàn Sương là giao nhân, từ ngày cô ấy xuống nước biến ra cái đuôi cá là anh ta đã biết rồi. Giao nhân này toàn thân đều là bảo vật, nhất là nước mắt và máu của bọn họ.
Đương nhiên người phụ nữ tên Hàn Sương này sẽ không chảy nước mắt, vậy thì cô ấy muốn cứu hai người này cũng chỉ có thể cho họ chút máu mà thôi. Chỉ vì hai người đàn ông không có chút quan hệ nào với cô đang nằm trên mặt đất kia!
Đại Bạch thật sự nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu, không ngừng quấy rầy ở bên chân Hàn Sương, ngăn cản không cho cô lấy máu.
Hàn Sương bị Đại Bạch làm phiền đến không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể đen mặt ném Đại Bạch ra khỏi phòng rồi lại buộc cửa lại.
Cô phải tranh thủ trước khi em gái mình trở về cứu người tỉnh lại, nếu không em gái mình trở về biết được Dương Sí bị trọng thương hôn mê như vậy, lại khóc tiếp thì phải làm sao bây giờ.
Sau khi ném Đại Bạch ra ngoài, Hàn Sương liền tìm một cái chén trúc sạch sẽ, ở trên cổ tay cắn ra một cái lỗ.
Vết thương ở trên cổ tay chảy máu nhiều hơn, trước khi vết thương của mình khép lại thì có thể chảy đủ lượng máu cần dùng. Nếu như cắn ở đầu ngón tay, chỉ sợ mới vừa nhỏ được vài giọt máu thì miệng vết thương đã khép lại rồi, đến lúc đó còn phải cắn thêm nhiều lần nữa.
Sau khi máu chảy ra được chừng nửa chén máu, vết thương trên tay Hàn Sương bắt đầu chậm rãi khép lại, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
Sau khi nhìn thấy miệng vết thương đã khỏi hoàn toàn, cô liền trực tiếp bóp miệng hai người đàn ông kia ra, đem máu vẫn còn hơi nóng đổ vào trong miệng hai người.
Máu của giao nhân có thể đẩy nhanh tốc độ khép lại của vết thương, mấy vết thương bên ngoài của hai người này tương đối nghiêm trọng, chỉ cần mấy vết thương tốt lên coi như đã nhặt về được một cái mạng rồi.
Sau đó, chờ khi em gái mình vừa trở về, biết được mấy người Dương Sí bình an vô sự…
Ha ha…