Hai người sau khi uống máu của Hàn Sương, mắt thường có thể thấy tình trạng thương tích của hai người bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Đại Sơn không còn thỉnh thoảng ho ra máu nữa, Dương Sí cũng không còn co giật nữa.
Mấy vết thương tương đối sâu trên người hai người cũng đang dần dần khép lại. Ước chừng chỉ cần hai ba ngày liền có thể hoàn toàn biến mất.
Còn về việc lúc nào tỉnh lại thì cũng khó nói, có thể là buổi tối, cũng có thể là ngày mai. Cái này Hàn Sương cũng không thể nào nắm chắc được.
Cô đem hai người dời sang vị trí khác, để cho hai người không ngăn cản đường ra vào căn nhà, sau đó thì để họ ở đó không quản nữa.
Lúc nãy cô vừa mới ném Đại Bạch ra ngoài, vật nhỏ kia có lẽ vẫn đang còn tức giận, cô còn phải đi dỗ dành nó nữa, nếu không thì thật đúng là cô cũng không dám một mình đi bắt cua.
“Đại Bạch?”
“Đại Bạch?”
Liên tục kêu mấy tiếng cũng không thấy con vật trăng trắng kia chạy ra, Hàn Sương nhìn quanh bốn phía cũng không thấy bóng dáng của Đại Bạch ở đâu hết.
Không phải là cô chỉ ném nó ra cửa một chút thôi sao, làm gì mà tức giận đến như vậy chứ?
Được rồi, không tới thì không tới vậy.
Hàn Sương cầm lấy cái giỏ đi đến chỗ trước đó mình bắt cua cùng với Đại Bạch. Nếu như không thể bắt cua thì cô cũng có thể tìm một ít ốc biển cũng được mà.
Mặc dù ốc biển không thơm như cua, nhưng thịt nó vừa nhiều lại vừa dai, lại lấy dầu ra chiên cũng rất ngon, dù sao thì cô cũng rất thích ăn món đó.
A…
Khối màu trăng trắng nằm trong bãi đá ngầm kia chính là…
Đại Bạch!
Hàn Sương nhìn mấy con cua không còn nhúc nhích nằm trên mặt đất, còn có mấy con ốc biển đang chất thành núi nhỏ đằng kia nữa, cực kỳ sửng sốt.
Đại Bạch cũng sửng sốt.
Thật lâu sau Hàn Sương mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Những thứ này của mày…Không phải là cho tao, phải không?”
Đại Bạch hừ hừ hai tiếng, đẩy đống ốc biển trên mặt đất về phía Hàn Sương. Ý tứ của nó cực kỳ rõ ràng, chính là cho cô đấy.
Trong lòng Hàn Sương lúc này cũng không biết là cảm xúc gì nữa.
Từ nhỏ đến lớn, người sẽ đối xử với mình như vậy chỉ có Bảo Bảo. Nhưng mà Bảo Bảo là con thú khế ước của mình nên quan hệ đương nhiên sẽ cực kỳ thân thiết, đương nhiên sẽ đối tốt với mình.
Nhưng Đại Bạch thì lại khác, giữa Đại Bạch và mình không hề có khế ước, nó lại có được phần tâm ý như thế này thật là khó có được.
Mình lại còn vừa mới mắng nó, đem nó ném ra ngoài cửa nữa.
“Đại Bạch, mày thật là tốt. Sau này tao sẽ không nhéo tai hay túm đuôi của mày nữa đâu.”
Đại Bạch: “…”
Không nhéo tai hay túm đuôi của tôi nữa là sao?
Thật sự không kéo nữa à? Cảm giác rất là thoải mái đó…
Đại Bạch cọ tới cọ lui ở bên cạnh cô ấy, không hề có nửa điểm xấu hổ. Tuy nhiên bởi vì chủng tộc khác nhau, hai người không có cách nào có thể giao tiếp với nhau được.
Hàn Sương dẫn theo Đại Bạch mãi cho đến khi thủy triều lên mới bắt đầu trở về.
Dựa theo thói quen mà em gái mình xuống nước mấy ngày hôm nay, đại khái là phải đến tối con bé mới có thể trở về. Hàn Sương liền đào một cái hố tuyết để đông lạnh một phần cua và ốc biển trước đã, chỉ nấu đủ cho mình, Tiểu Tuyết và Đại Bạch mà thôi.
Còn về phần hai người đàn ông đang nằm trên mặt đất thì…
A, đã uống máu của cô rồi còn muốn cô phải hầu hạ ăn uống nữa, làm gì mà có chuyện tốt đến như vậy chứ? Cô có thời gian rảnh cho họ một chút nước là đã tốt lắm rồi.
Đại Bạch vừa ôm một đống thịt ốc biển, thỉnh thoảng vừa ăn vừa nhìn qua nhìn lại giữa hai người đàn ông đang nằm ở kia và Hàn Sương, bộ dáng cực kỳ khó hiểu.
Trước đó còn gào thét muốn cứu người, còn đuổi mình ra ngoài nữa. Lúc này lại mặc kệ sống chết của hai người kia, lâu như vậy mà cũng không hề cho họ ăn uống một chút gì cả, chẳng lẽ cũng không sợ hai người kia đói chết sao?
Đại khái là biểu hiện của anh ta quá mức rõ ràng, Hàn Sương rất dễ dàng liền hiểu được ý tứ của Đại Bạch.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ăn thịt ốc biển của mày đi. Cũng không phải là đàn ông của tao, cần gì tao phải đi đau lòng cho họ chứ?”
Vừa nghĩ đến tên kia đã lừa gạt em gái ngây thơ hồn nhiên của mình bắt đến tay, còn hại con bé phải thương tâm rơi lệ đến như thế, Hàn Sương đều hận đến mức không thể đánh tên Dương Sí kia một trận.
Máu đã uống rồi, mấy vết thương cũng sẽ từ từ tốt lên, có đói một hai bữa cũng không có vấn đề gì.