Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340. Dương Sí Này Không Phải Là Dương Sí Kia 2

Chương 340. Dương Sí này không phải là Dương Sí kia 2 Chương 340. Dương Sí này không phải là Dương Sí kia 2

Đại Bạch ngây người một chút, đột nhiên cảm thấy lời cô nói rất có đạo lý. Anh ta lại cúi đầu đi ăn thịt ốc biển kia, thế mà lại cảm thấy thịt kia bỗng nhiên thơm ngon hơn rất nhiều.

Thật là kỳ lạ.

Một người một hồ ly rất nhanh liền ăn uống đến no căng cả bụng.

Đại Bạch cảm thấy mình đã ăn quá no, cơm nước xong xuôi không bao lâu liền lên giường đi ngủ. Hàn Sương thì sau khi đút cho hai người đang nằm trên mặt đất uống một chút nước rồi cũng ra ngoài.

Cô ngồi ở trên bờ biển vớt sợi giao tiêu ở trong biển vừa quấn vừa chờ em gái mình quay trở về. Cô nghĩ lát nữa khi em gái mình trở về, trước tiên cô sẽ làm một chút đồ ăn cho con bé, sau đó nói cho con bé biết chuyện Dương Sí vẫn còn sống. Nếu không thì chỉ sợ con bé sẽ kích động đến mức ngay cả đồ ăn cũng không ăn nổi.

Ôi, em gái mình mới lớn được bao nhiêu chứ, làm sao lại tìm đàn ông rồi, lại còn không phải là giao nhân nữa. Nếu như qua mấy chục năm nữa tên Dương Sí kia cũng chết rồi thì…

Phi phi phi!

Cô nghĩ nhiều quá rồi, nói không chừng hai người qua một thời gian lại thấy không thích hợp rồi sẽ tách ra cũng có thể. Cho dù không tách ra, qua một hai năm nữa trên đảo sẽ có thêm một vài đứa nhóc đáng yêu.

Nói như vậy thì cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?

Dù sao thì đời này mình cũng không muốn tìm thêm đàn ông gì nữa, sau này cứ đi theo em gái mình là được, giúp con bé chăm sóc mấy đứa nhóc, ha ha, nghĩ đến đó đã thấy vui rồi.

Suy nghĩ đến mức nhập thần, Hàn Sương không chú ý đến phía trước cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái đầu người.

“Chị ơi, chị có ở đó không?”

Hàn Sương lập tức giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng đáp: “Chị ở đây, em ở yên đó đừng nhúc nhích, chị sẽ đến dắt em.”

Hàn Sương nói xong liền đem giao tiêu ở trong tay mình ném xuống bãi cát, còn mình thì nhảy vào trong nước bơi về phía em gái của mình.

Hàn Lộ vẫn ngoan ngoãn đứng bất động, chờ chị gái đến dắt mình. Hàn Sương suýt chút nữa đã không nhịn được nói ra tin tức Dương Sí đang ở trong căn nhà gỗ.

“Chị à, hôm nay có chuyện gì à? Tại sao chị lại ít nói hơn bình thường như vậy?”

Mấy ngày trước mỗi lần đến đón mình, chị ấy luôn có rất nhiều chuyện để nói. Nói về Đại Bạch, nói về Tiểu Tuyết, nói về những món ăn mà chị ấy mới nấu, cái miệng hầu như không có lúc nào dừng lại. Hôm nay thì trái lại, có vẻ như an tĩnh quá mức.

Hàn Sương chỉ cười ha ha, nói là không có việc gì hết, vội vội vàng vàng dắt em gái mình trở về căn nhà gỗ, ấn Hàn Lộ ngồi ở trên giường.

“Em gái à, em cứ ngồi một lát đi, chị đi lấy đồ cho em ăn.”

Hàn Lộ nhẹ nhàng đáp một tiếng, cái mũi khẽ hếch lên.

Mắt của cô bây giờ không thấy gì hết, những mũi vẫn còn thính vô cùng. Khi bước vào trong nhà thì cô đã ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, ngoài ra còn một chút mùi tanh.

Mùi vị này rất quen thuộc, nhưng nhất thời cô lại không nhớ được là mình đã từng ngửi thấy nó ở đâu. Nhưng cô có thể khẳng định một điều là trước đó ở trong căn nhà này không hề có mùi như vậy.

Chị ấy đang có chuyện gì giấu mình à?

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hàn Lộ trăm mối suy nghĩ mà vẫn không thể giải thích được, mãi cho đến khi sau khi ăn xong thì đột nhiên nghe được chị gái mình thần thần bí bí ở bên tai cô nói một câu.

“Đi theo chị đến chỗ này, có một bất ngờ lớn cho em đây.”

“Bất ngờ sao?”

Hàn Lộ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đi theo chị gái mình đi tới bên cạnh tường.

“Em ngồi xổm xuống sờ thử xem.”

“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Chị à, chị đừng có đùa em nữa.”

“Em cứ sờ thử một chút là biết rồi.”

Hàn Sương cứ thần thần bí bí, Hàn Lộ bất đắc dĩ đành phải ngồi xổm xuống rồi đưa tay sờ xuống đất. Một làn hơi thở ấm áp phả lên trên đầu ngón tay cô, khiên cô sợ hãi phải lập tức rút tay lại.

“Trời đất! Tại sao lại có người nằm ở đây! Chị à, đây là có chuyện gì thế?”

“Đừng sợ đừng sợ, người này em rất quen thuộc, chính là Dương Sí của em đấy!”

Cuối cùng thì Hàn Sương cũng cười tủm tỉm đem “tin tức tốt” này tuyên bố ra ngoài, đến lúc quay đầu nhìn lại thấy sắc mặt của em gái mình hình như cũng không có kích động và vui vẻ như mình tưởng tượng.

Biểu tình trên mặt em gái mình càng giống như có thêm nhiều sự thống khổ trong đó.

“Sao thế? Thấy cậu ấy không chết thì em phải vui lên chứ?”

Bình Luận (0)
Comment