“Anh ấy…Anh ấy không phải là Dương Sí. Chị à, lần trước em vẫn chưa nói hết với chị.”
Hàn Lộ thở dài, thực sự thì cô không nghĩ đến việc sẽ có một ngày Dương Sí lại lên đảo này. Vốn cho rằng sau này cũng sẽ không gặp lại nên cô cũng không nói rõ những chuyện đã xảy ra cho chị gái biết, cứ coi như Dương Sí đã chết vậy thôi.
Kết quả là lại dẫn đến một hồi hiểu nhầm như vậy.
Vì thế cô liền kể lại cho chị gái mình chuyện mình tìm được Dương Sí như thế nào, kể cả chuyện Dương Sí trước mắt này đã bị người khác nhập vào thân thể, đã không còn là Dương Sí trước kia của cô nữa rồi.
“Đúng rồi, tại sao anh ấy lại lên hòn đảo này vậy chị? Anh ấy không nói với chị cái gì sao?”
Dựa theo bộ dáng ngày đó sau khi anh ấy tỉnh lại, Hàn Lộ cảm thấy hẳn anh ấy không phải là người da mặt dày như vậy mới đúng.
Hàn Sương rốt cuộc cũng đã kịp phản ứng lại là mình đã hảo tâm làm ra chuyện xấu, lắp ba lắp bắp đem chuyện hai người này lên đảo như thế nào toàn bộ kể hết ra.
“Thì ra là như thế…”
Như vậy cũng đúng, một người mà không ai bì nổi như thế, làm sao lại có thể tự lên đảo tìm cô được chứ. Thì ra là hôn mê nên được đại vu đưa tới đây.
Không đúng!
“Anh ấy với Đại Sơn bị trọng thương như vậy, chị à, chị dùng cái gì để cứu mạng bọn họ?”
Hàn Sương: “…”
“Chỉ là, chỉ là dùng một chút máu…”
Không biết vì sao, rõ ràng lúc này đối mặt với em gái của mình mà Hàn Sương lại có cảm giác như phải đối mặt với mẹ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp không nói lưu loát được.
“Một chút máu?”
Hàn Lộ mím môi, cực kỳ không vui.
Chị ấy chính là bởi vì cô nên mới để hai người Đại Sơn ở lại đây để chữa trị, hai người này căn bản không hề có quan hệ gì với chị ấy, thế mà còn để chị ấy lãng phí máu như vậy nữa.
Chị của mình nên đương nhiên mình phải thương, bây giờ trên đời này, ngoại trừ Bối Bối ra thì người quan trọng nhất với cô bây giờ chính là chị ấy. Còn những người khác có sống hay chết thì cô cũng không muốn quan tâm nữa.
“Chị à, ngày mai để Bối Bối đưa bọn họ trở về đi.”
Hàn Sương lập tức gật đầu đáp ứng: “Được, để nói nó đưa họ về.”
*
Hàn Lộ bị dáng vẻ thận trọng của chị gái mình làm cho bật cười.
“Chị à, chị cứ yên tâm đi, em không phải là người yếu đuối như chị nghĩ đâu. Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi. Chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại em cũng vẫn sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối và thương cảm một chút thôi, nhưng cuộc sống chính là như vậy mà, có đắng cay có ngọt bùi. Giống như em bây giờ vậy, vừa nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ luôn được ở bên chị, không còn phải chia cách giống như lúc trước, trong lòng liền cảm thấy rất ngọt ngào.”
Những lời này của Hàn Lộ khiến Hàn Sương vô cùng cảm động, trong đầu tràn ngập suy nghĩ tại sao em gái nhà mình có thể đáng yêu như vậy, có thể ngoan ngoãn đến như vậy.
Lại nhìn lại Dương Sí đang nằm ở trên mặt đất, ánh mắt trong nháy mắt liền lạnh đi.
Cũng không biết người từ đâu tới chiếm đoạt lấy thân thể của Dương Sí, lại còn lừa cô phải cho anh ta máu một cách vô ích nữa. Không được, ngày mai nhất định phải sớm đưa tiễn anh ta đi khỏi chỗ này mới được, không thể để cho anh ta lại xuất hiện trước mắt em gái mình một lần nữa.
Dương Sí đang hôn mê đột nhiên rùng mình một cái.
Hiện tại tình trạng của anh cực kỳ không tốt.
Mấy vết thương trên người đã không còn đau đớn như vậy nữa, nhưng đầu óc lại gần như sắp nổ tung, những ký ức trước đó đã tiếp nhận được lại đột nhiên bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Bên trong những ký ức về thiên giới đó, một số ký ức không thuộc về thiên giới đột nhiên xuất hiện.
Theo trực giác mách bảo, Dương Sí cho rằng những ký ức kia cực kỳ quan trọng, ngay lập tức anh bắt lấy mạch ký ức đó lại.
A…Đây chính là ký ức của kiếp này mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.
…
Sắc trời mới vừa hừng sáng, trong căn nhà gỗ nhỏ vẫn ấm áp như cũ. Hai chị em ôm lấy nhau ngủ ở trên giường, trên giường còn có một con thú nho nhỏ lông xù trắng như tuyết nằm đó, bên cạnh giường còn có một con thú to lớn màu trắng nữa.
Sự yên tĩnh trong căn phòng bỗng nhiên bị phá vỡ khi một người đàn ông giật mình ngồi bật dậy.
Dương Sí lắc lắc đầu, phải ngồi một lúc lâu mới hồi thần lại được. Một đôi mắt màu vàng kim nhìn khắp xung quanh, phát hiện chỗ mình đang ở lúc này vô cùng quen thuộc.
Đây là, căn nhà gỗ nhỏ!
Như vậy…
Anh từ dưới mặt đất lồm cồm đứng dậy nhìn về phía trên giường, vừa lúc đối mặt với hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.