Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371. Hóa Sinh Tìm Đến 1

Chương 371. Hóa Sinh tìm đến 1 Chương 371. Hóa Sinh tìm đến 1

Hợp Khương cau mày gật đầu nói tiếp: “Đúng là đã rời đi được hơn một tháng rồi. Chính là sau ngày anh ấy ra đảo đưa thịt sói thịt báo ấy. Anh ấy cũng không nói mình ra ngoài làm gì, chỉ nói với tộc trưởng một tiếng rồi đi. Ngoại trừ một cái mâu gỗ với một ít thức ăn ra thì không mang theo gì cả. Ngay cả Cáp Nhĩ mẹ anh ấy cũng không biết anh ấy ra ngoài làm gì.”

Trong mắt Hàn Sương chợt lóe tinh quang, trong đầu nhớ tới lời Dương Sí đã nói trước khi rời đi.

Cậu ta đã nói rằng chắc chắn cậu ta sẽ tìm được thuốc để chữa lành đôi mắt của em gái mình.

Chậc, chẳng lẽ tên ngốc kia thật sự đi tìm thuốc để chữa trị cho đôi mắt em gái mình thật à? Lại còn dám một thân một mình đi xa như vậy nữa, thật không biết nên khen ngợi cậu ta dũng cảm hay là nên mắng cậu ta lỗ mãng xúc động đây.

Hàn Sương cũng không ở lại trong tộc Bạch Hổ quá lâu, sau khi nghe Hợp Khương kể về những chuyện đã phát sinh gần đây, cô liền nói Hợp Khương dẫn đường cho cô lên núi để gặp mẹ của Dương Sí. Sau khi truyền đạt lại mấy câu của em gái mình, cô liền trở về trên đảo nhỏ.

“Cái gì? Chị nói là Dương Sí đã một mình rời khỏi tộc Bạch Hổ hơn một tháng rồi à?”

Trên mặt Hàn Lộ có một tia lo lắng lóe lên rồi biến mất.

“Chị à, chị có hỏi rõ ràng được thêm không, anh ta một thân một mình đi ra khỏi tộc Bạch Hổ để làm cái gì vậy?”

Hàn Sương đưa tay ấn em gái mình ngồi trở lại trên ghế nhỏ.

“Em gấp cái gì thế, chị mới trở về ngay cả một chút nước nóng còn chưa được uống đây này.”

“Chị à…”

“Được rồi được rồi, chị thật sự sợ em rồi. Em đã nói là em đã buông xuống hết rồi, tại sao vẫn còn quan tâm đến cậu ta như vậy chứ?”

Hàn Sương đặt mông ngồi xuống bên cạnh em gái mình, nói ra phỏng đoán ở trong lòng mình.

“Ngày ấy lúc cậu ta rời đi cậu ta đã nói một câu như vậy, sau đó đến ngày hôm sau liền đưa mấy con mồi đến đây rồi rời khỏi tộc Bạch Hổ. Nếu thật là như vậy, chị cảm thấy người này cũng không đến nỗi quá tệ.”

Cảm xúc trên mặt Hàn Lộ trong nháy mắt liền phai nhạt đi rất nhiều.

“Là giả thôi.”

*

Hàn Lộ không tin người kia sẽ phải chịu mạo hiểm như vậy chỉ để đi tìm thứ gì đó có thể chữa khỏi cho đôi mắt của cô.

Một thân một mình đi ra ngoài, trên người cũng không mang theo vũ khí gì, chỉ cần đụng phải vài con dã thú hung mãnh một chút là coi như xong. Ai sẽ ngu ngốc đi làm chuyện như vậy chứ?

Trừ phi…

Người đó thật sự chính là A Sí…

Hàn Lộ đột nhiên hít vào mấy hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình rồi đem phỏng đoán này ném ra khỏi đầu.

Nếu thật người đó chính là A Sí, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại hẳn sẽ không phải là đẩy cô ra như thế.

“Chị à, sau này đừng có nhắc đến anh ta như vậy nữa, anh ta rời khỏi tộc Bạch Hổ có lẽ là có chuyện gì đó thôi, dù sao thì cũng không có liên quan đến em.”

Có lẽ người xuyên vào thân thể của A Sí là người của một bộ tộc khác nên muốn trở về xem lại chỗ bộ tộc của mình thôi.

Trong rất nhiều tiểu thuyết xuyên không trọng sinh không phải cũng như vậy đó sao, nam nữ chính sau khi chết, hồn phách không trở về địa phủ mà lại bám vào thân thể của một người cùng thời đại, một người mà vừa mới chết đi.

Nếu như mình ngày đó ở trên biển chết đuối, sau đó hồn phách không xuyên đến thời đại này mà bám vào trên thân thể của một người nào đó sống cùng thời đại, nhất định mình cũng sẽ trở về làng chài để xem thử thế nào.

Dù sao, dù sao thì…

Người đó cũng không phải là A Sí!

Hàn Lộ không muốn tiếp tục suy nghĩ về Dương Sí nữa, lại hỏi về tình hình hiện nay của tộc Bạch Hổ.

“Bọn họ ấy à, không giống với những chuyện mà em đã nói lắm. Bây giờ có rất nhiều người ở trên bờ biển đào ngao biển, đúng rồi, họ còn nhóm lửa nữa. Hợp Khương nói phần lớn thịt dự trữ của tộc Bạch Hổ đã ăn hết rồi, bây giờ họ đều phải dựa vào việc đi ra biển tìm chút hải sản mang về mới có thức ăn để ăn.”

Hàn Sương một hơi nói rất nhiều, nói đến cuối cùng mới nhắc tới Cáp Nhĩ.

“Khi Hợp Khương dẫn chị đến thăm bà ấy, bà ấy đang ăn cái gì đó, nhìn qua thì có vẻ giống như là thịt, nhưng mà miếng thịt kia bị đông lạnh nên hơi cứng, thấy bà ấy ăn có vẻ rất khó khăn.”

Hàn Lộ gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng kia.

Tuổi tác của Cáp Nhĩ lúc này cũng không còn trẻ nữa, thời tiết lúc này lạnh căm căm như vậy, ngồi gặm một miếng thịt khô cứng như đá, đối với bà ấy mà nói thì đó tuyệt đối chính là một loại tra tấn.

“Chị à, em muốn đưa Cáp Nhĩ lên sống trên đảo!”

Chỉ trong nháy mắt Hàn Lộ đã nảy ra ý nghĩ này.

Bình Luận (0)
Comment