Chuyện mà bây giờ Hóa Sinh còn lo lắng hơn chính là chuyện điện hạ nhà mình mất tích nếu như bị đại đế bên trên biết được, chỉ sợ điện hạ sẽ phải chịu phạt.
Hiện giờ Chấp pháp điện là do Xích Dương thần quân chưởng quản, nếu như điện hạ rơi vào tay ngài ấy thì thật sự không dám nghĩ đến tràng diện kia.
Hóa Sinh làm sao có thể ngờ được rằng, Xích Dương thần quân mà chủ tử anh ta kiêng kỵ cũng đang ở trong phương tiểu giới này, hai người thậm chí còn đã từng chạm mặt nhau.
Tuy nhiên lúc này Dương Sí không có thời gian đi xem thử tình hình Đại Bạch là thế nào.
Anh cũng không phải là người không nói đạo lý, chức vị thú thần này ở trong mắt anh so với chức vị Chấp pháp điện hiện nay thì chức vị Chấp pháp điện càng hợp với tâm ý của anh hơn.
Chỉ là tên Bạch Chiến mới nhậm chức này, hết lần này đến lần khác nhân phẩm không ra gì không nói, miệng to nói nhiều không nói, thế mà còn lại thích bịa đặt nói dối truyền loạn ở khắp nơi, thật sự là mỗi lần gặp anh ta là một lần tức đến nổ phổi.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy anh ta đều muốn đánh một trận, khi đó trong lòng mới có thể thoải mái được.
Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn là đánh anh ta, lúc đánh nhau Dương Sí cũng sẽ chỉ điểm cho anh ta một hai chỗ. Còn về phần anh ta có hiểu được hay không thì…
Vậy thì không liên quan gì đến mình hết, ai bảo anh ta ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Dương Sí nhìn con thú lông xù ở trước mắt này, nhớ tới con hồ ly trắng bị anh đánh kia, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, ngược lại cũng không giết nữa mà chỉ tiện tay ném nó một cái.
Con thú nhỏ kia vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng chạy đi.
Được rồi, tối nay không có thịt để ăn rồi!
Dương Sí cười cười, từ trong cái giỏ bên người lấy ra hai trái cây, vừa ăn vừa sải bước đi về phía trước.
Trong một tháng nay anh đã đi được rất xa, tiến vào hai khu rừng rậm, gặp được mấy gốc dược thảo mang theo linh khí, nhưng cũng không phải là thứ mà anh cần tìm.
Thuốc cho dù có tốt đến đâu mà không đúng bệnh thì cũng là vô dụng.
Anh lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, lần này lại gặp được một dãy núi trùng trùng điệp điệp kéo dài không dứt, phiến rừng núi này nhìn qua so với mấy chỗ anh gặp lúc trước có linh khí hơn nhiều.
Chỉ cần nhìn cây cối là biết.
Những cánh rừng không có nhiều linh khí, mặc dù cây lá xanh tươi nhưng lại không có ánh sáng, đất đai thổ nhưỡng thì cát nhiều nước ít, ngay cả mấy con thú sống ở trong đó cũng có vẻ ngơ ngác.
Mà trong dãy núi có linh khí sung túc kia chính là một mảng cây cối xanh um tùm, ngay cả mấy cọng cỏ trong rừng cũng xanh mơn mởn, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái. Mấy con thú ở trong này càng thông minh nhanh nhẹn hơn, nếu như thân thủ không tốt, kinh nghiệm không phong phú thì căn bản không thể bắt bọn chúng được.
Vừa rồi con tiểu hồ ly kia cũng là bởi vì vừa mới sinh ra không được bao lâu, bị thất lạc với người nhà rơi vào trong bẫy, Dương Sí mới có thể nhặt được nó.
Có cạm bẫy ở đây chứng tỏ gần đây có một tộc người sinh sống.
Dương Sí lẻ loi một mình cũng không hề có ý định giao lưu với những người khác. Mục tiêu của anh bây giờ chính là bên trong mấy khu rừng sâu thẳm kia.
Thừa dịp đêm tối, anh vòng qua mấy bộ tộc ở phía bên ngoài cánh rừng kia, sải bước đi sâu vào trong dãy núi.
Anh có linh cảm lần này nhất định mình có thể đạt được điều mà mình muốn.
Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, ngày mới đã sang.
Hai chị em chăm chỉ ở trên hòn đảo từ rất sớm đã bắt đầu rời khỏi giường. Cái nệm Hàn Lộ đan vẫn chưa xong, sau khi ăn xong bữa sáng liền ngồi ở cửa ra vào mò mẫm bện phần đuôi của nó.
Mà Hàn Sương thì mang theo Đại Bạch ngồi trên lưng Bối Bối đi đến tộc Bạch Hổ đón người. Lúc này Đại Bạch cũng không có sống chết không chịu đi như trước nữa.
Anh ta biết được lúc này đối thủ một mất một còn của mình đã rời khỏi tộc Bạch Hổ, đương nhiên là kích động muốn đi dạo bên đó xem thử. Dù sao thì trên đảo cũng chỉ có mấy cảnh sắc như vậy thôi, ngày nào cũng nhìn đi nhìn lại đương nhiên sẽ thấy chán.
Hàn Sương ôm Đại Bạch lên núi rất nhanh, sau khi tìm được sơn động của Cáp Nhĩ, đứng ở bên ngoài liên tục kêu mấy tiếng cũng không nghe thấy đáp lại. Cô đành phải tự mình đi vào trong xem thử.
Ở tận cuối cùng của sơn động là một lớp cỏ khô thật dày, bên trên có một người đang nằm ở đó.
Bà ấy ở nhà, tại sao lại không lên tiếng nhỉ?
“Cáp Nhĩ?”
Người đang nằm trên giường bằng cỏ khô không hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên.
Hàn Sương thử đưa tay đẩy nhẹ bà ấy một cái, phát hiện làn da của bà ấy đang nóng hổi, đôi môi của Cáp Nhĩ nứt ra, thở những hơi thở khó khăn.
“Trời đất! Bà ấy đang bị sốt!”