Theo lý thuyết nếu như A Sí không còn nữa, cô hẳn sẽ phải là thương tâm đến mức phải ngơ ngơ ngác ngác rất lâu. Thế nhưng thực sự thì cô chỉ thương tâm trong một thời gian rất ngắn, từ lần trước ở trên đảo sau khi được gặp người kia, được nói chuyện với anh ta, trong lòng cô thế mà lại không hề khó chịu như vậy nữa.
Hàn Lộ cực kỳ không thích tình trạng lúc này của mình, chẳng lẽ bản tính của mình chính là một người phụ nữ hoa tâm hay sao?
Cáp Nhĩ nhìn thấy khuôn mặt Hàn Lộ lúc thì đỏ lúc thì trắng, bà ấy lập tức lo lắng hỏi cô bị sao vậy.
“Dạ? Không sao đâu ạ, không có chuyện gì đâu, tại con có mấy việc suy nghĩ chưa được rõ ràng thôi.”
Hàn Lộ thu hồi mấy suy nghĩ của mình, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.
Ánh mắt Cáp Nhĩ vừa chuyển, đột nhiên nói ra một câu thấm thía đúng trọng tâm:
“Có phải là thằng nhóc A Sí kia lại làm cho con tức giận không?”
Hàn Lộ: “…”
“Nó à, từ sau khi trở về thì cả người bỗng nhiên trở nên trầm mặc hơn rất nhiều. Chỉ có lúc nhắc đến con thì đôi mắt của nó mới có thêm mấy ánh sáng trong đó thôi. Tiểu Lộ, mẹ biết, chuyện giữa hai người các con thì người ngoài cũng không nên xen vào, mẹ cũng không tiện nói gì. Chỉ là tình cảm của hai đứa rất tốt, nếu là bởi vì sự hiểu lầm nào đó mà tách ra thì thực sự cũng quá đáng tiếc rồi.”
Hàn Lộ nhất thời cũng không rõ là Cáp Nhĩ có biết cái gì không nên cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói một câu là hai người không có hiểu lầm gì hết.
Cáp Nhĩ thở dài, nắm lấy bàn tay cô.
“Không có là tốt rồi. Lúc trước khi A Sí đi ra ngoài, lúc đi cũng đã nói chuyện với mẹ rất lâu. Nhưng cho dù mẹ có hỏi thế nào thì nó cũng không chịu nói lần này nó đi ra ngoài làm gì. Chỉ nói là có thể nó sẽ đi ra ngoài mấy tháng. Mấy tháng trời nó một thân một mình ở bên ngoài, cũng không biết liệu có thể sẽ sống sót trở về hay không, thực sự mẹ vô cùng lo lắng. Tiểu Lộ, con có biết nó đi ra ngoài để làm gì không?”
Chuyện này thực sự Hàn Lộ cũng không biết, người đó tặng đồ xong liền đi, ngay cả một lời cũng không nói với cô. Nếu như không phải Hàn Sương đi đến tộc Bạch Hổ một chuyến thì có khi cô cũng không biết người đó đã đi rồi.
Cáp Nhĩ hơi thất vọng, nhưng chuyện Hàn Lộ không biết cũng nằm trong dự liệu của bà ấy.
Con trai mình đã không chịu nói, vậy thì nhất định đó là chuyện nguy hiểm, nếu như nó đã không chịu nói cho mình biết thì đương nhiên cũng sẽ không nói cho Tiểu Lộ.
Bây giờ cũng chỉ có thể đợi nó trở về đã rồi lại nói sau.
Cáp Nhĩ vẫn còn hơi sốt, sau khi ăn xong rồi lại nói chuyện thêm một lúc, cả người bây giờ đã rất mệt mỏi, không bao lâu liền nằm xuống ngủ thiếp đi.
Hàn Lộ rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại, vừa quay đầu lại liền đụng vào người chị gái mình.
“Mẹ Dương Sí ngủ rồi à?”
“Ừm…”
“Ha ha, vừa rồi bà ấy nói với em cái gì thế? Vừa rồi chị có liếc nhìn em một cái, thấy sắc mặt của em có vẻ không được tốt lắm.”
Hàn Lộ lúng túng quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhắc lại chủ đề có liên quan đến người kia nữa.
“Chị à, căn nhà chị xây đến đâu rồi?”
Nhắc đến căn nhà, Hàn Sương lập tức bị chuyển hướng sự chú ý. Cô kéo tay em gái đi đến chỗ mình xây nhà.
Móng nhà thì cô đã đào xong, mấy thân cây cũng đã được chôn sâu xuống và lấp đất lại thật chặt. Tuy nhiên việc dùng dây đan xung quanh mấy thân cây thì cô lại chưa làm.
Mặc dù cô đã được em gái mình hướng dẫn rất lâu, mấy cái đệm cỏ đơn giản thì cô cũng làm được, nhưng cái này là đan dây trên mấy cái thân cây to đùng, lại còn làm cho cả căn nhà lớn đến như vậy thì cô thực sự không làm được.
Cần phải được chỉ đạo hướng dẫn khẩn cấp.
Hai chị em lại bận rộn một hồi, đương nhiên cũng sẽ không còn tâm tư để suy nghĩ về mấy chuyện khác.
Bận rộn một hồi lâu, Hàn Sương đột nhiên ngừng lại, cảm giác có gì đó không thích hợp. Thường ngày Đại Bạch luôn đi đi lại lại xung quanh đây thì hôm nay lại không hề thấy bóng dáng ở đâu hết.
Từ buổi tối hôm qua khi cô nói rằng muốn nó vào ở chung trong ổ của Tiểu Tuyết, nó vẫn luôn rầu rĩ không vui. Sáng nay cô dẫn nó đi đến tộc Bạch Hổ một chuyến thì tâm tình của nó mới tốt lên một chút.
Tại sao mới vừa trở về lại buồn bực lại rồi?
“Em à, em ở chỗ này làm một lát trước đã, để chị qua đó xem thử Đại Bạch đang làm cái gì, vật nhỏ kia hình như lại đang giận chị nữa rồi.”
Hàn Sương nói với em gái mình một tiếng rồi đứng dậy phủi mấy vụn cỏ ở trên người mình, xoay người rời đi.
Bãi biển ở phía trước, đằng sau căn nhà gỗ, ở trong rừng, cô càng tìm càng thấy hoảng loạn.
Đại Bạch, Đại Bạch nó biến mất rồi!