Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377. Đại Bạch Biến Mất 2

Chương 377. Đại Bạch biến mất 2 Chương 377. Đại Bạch biến mất 2

“Cái gì? Không thấy Đại Bạch đâu hết à? Chị đã tìm hết mọi nơi ở trên đảo chưa?”

Một con hồ ly lớn đến như vậy tại sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa chứ, Hàn Lộ nghi ngờ rằng Đại Bạch đang tức giận chị gái mình nên nó mới trốn đi chỗ nào đó mà thôi.

Giọng nói của Hàn Sương bởi vì lo lắng mà cũng thay đổi.

“Mấy chỗ có thể tìm được ở trên đảo chị đều đã tìm hết rồi, cũng gọi nó rất lâu mà cũng không thấy nó bước ra.”

“Có phải nó trốn ở trên cây không?”

“Hả? Trốn trên cây à?”

Hàn Sương có chút ảo não, vừa rồi mình quá hoảng hốt chỉ lo tìm kiếm trong mấy bụi rậm cùng với phía sau mấy tảng đá, hầu như chưa thử tìm kiếm ở trên cây.

“Vậy thì để chị đi vào đó tìm lại xem thử.”

Hàn Sương nói xong lại muốn tiếp tục đi vào rừng tìm Đại Bạch, Hàn Lộ vội vàng giữ cô ấy lại.

“Chị à, chị đừng có hoảng hốt. Cả hòn đảo này lớn đến như vậy, Đại Bạch lại sợ nước, nhất định là nó đang ở một chỗ nào đó trên đảo này thôi. Để Tiểu Tuyết đi tìm với chị.”

“Ồ! Được đấy! Tiểu Tuyết đi với tao nào.”

Nghe tiếng bước chân bối rối của chị gái, trong lòng Hàn Lộ thật sự vô cùng kinh ngạc. Mỗi ngày đều thấy dáng vẻ ghét bỏ của chị mình với Đại Bạch, cô còn tưởng rằng chị ấy không có bao nhiêu tình cảm với Đại Bạch nữa chứ.

Bây giờ xem ra tình cảm của chị ấy đối với Đại Bạch có lẽ rất sâu đậm.

Nhìn có vẻ như Đại Bạch là vì chuyện tối hôm qua bắt nó chuyển chỗ ở mà tức giận, tuy nhiên dù nó có tức giận đến thế nào thì chỉ cần chị gái cô ôm hôn một cái, lại dỗ dành thêm hai câu nữa thì lại như bình thường.

Nhìn cách sống chung nhìn không hề giống như quan hệ giữa chủ nhân với thú cưng, ngược lại lại giống như là một cô vợ nhỏ giận dỗi với chồng mình mà thôi.

Ầm ĩ suốt ngày đêm như vậy lại còn rất thú vị nữa.

Hàn Lộ suy nghĩ một chút, thả dây cỏ trong tay xuống, trở về phòng lấy ra một miếng thịt báo lớn đi ra ngoài để làm cho tan băng.

Đại Bạch thích nhất là được ăn thịt báo phủ trứng gà chiên giòn, để lát nữa khi nó trở về nói chị ấy làm món này cho nó ăn, đảm bảo có tức giận đến mấy cũng không còn.

Lấy thịt ra, lại lấy thêm trứng gà, sau đó là nhóm lửa. Mấy cái khác thì ánh mắt của cô không tốt nên không thể làm được, chỉ có thể ngồi ở bên đống lửa chờ đợi.

Một lần chờ đợi như thế này, liền chờ cho đến khi trời tối.

Trong lòng Hàn Lộ mơ hồ có chút gì đó bất an.

Hòn đảo chỉ lớn chừng đó, chị gái cô mang theo Tiểu Tuyết không có khả năng đi lâu đến như vậy mà vẫn không thể tìm thấy được Đại Bạch.

Mà Đại Bạch lại rất thông minh, đôi khi thậm chí còn thấy nó có cảm xúc nhân tính hóa. Nếu như nó trốn đi, lại nghe được chị cô sốt ruột đi tìm nó lâu như vậy thì làm sao nó có thể trốn tiếp được?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi à…

Hàn Lộ cắn cắn môi, cố nén lại tâm tư muốn đi ra ngoài tìm kiếm, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng trứng gà.

Cô bây giờ vẫn là một nửa mù lòa, vẫn là đừng nên đi ra ngoài làm loạn thêm. Nếu cô đi ra ngoài rồi lại bị lạc, đến lúc đó chị gái còn phải mất công đi tìm cô về.

Thời gian từng giây từng phút dần dần trôi qua, trứng gà chôn ở trong cát cũng đã chín, gió biển thổi tới cũng càng lúc càng lạnh.

Ra ngoài tìm suốt cả buổi chiều, cuối cùng thì Hàn Sương cũng đã trở về.

Trong nháy mắt khi nghe được tiếng bước chân, Hàn Lộ lập tức quay đầu nhìn lại. Lại chỉ nhìn thấy được một cái bóng trắng lớn, còn cái bóng trắng nho nhỏ kia thì không thấy đâu cả. Bước chân của Hàn Sương cũng nặng nề hơn bình thường. Nhìn như vậy rõ ràng là không tìm thấy Đại Bạch.

“Chị ơi…”

“Đại Bạch, thật sự không thấy ở đâu cả…”

Hàn Sương gọi nó cả buổi chiều, gọi đến mức khàn cả giọng, Hàn Lộ nghe được cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô biết chị gái mình thật sự thương tâm.

“Chị à, đảo này rất lớn, nói không chừng còn có cái sơn động nào đó ở dưới lòng đất mà chúng ta chưa phát hiện ra. Chắc chắn là Đại Bạch vẫn còn ở trên đảo, trước tiên chị đừng quá lo lắng như vậy.”

Đạo lý này đương nhiên là Hàn Sương biết rõ, Đại Bạch sợ nước như vậy, không thể có khả năng nó tự mình rời khỏi đảo được. Thế nhưng cô đã cùng với Tiểu Tuyết tìm suốt cả buổi chiều, chỉ thiếu nước đem cả hòn đảo này lật lên. Thế mà vẫn không hề tìm thấy được bóng dáng của Đại Bạch.

Cho dù Đại Bạch có giận mình cũng sẽ không đi trốn lâu đến như vậy. Nhất định là nó đã xảy ra chuyện gì rồi nên mới không có cách nào đáp lại mình!

Hàn Sương chỉ vừa nghĩ đến khả năng này, liền cảm thấy trái tim trở nên nặng trĩu, phảng phất giống như bị một tảng đá lớn đè lên trên, ép đến mức cô không thể thở nổi.

“Chị à, chị với Tiểu Tuyết đi ra ngoài cả ngày như vậy rồi, ăn mấy miếng trước đó, ăn no rồi mới có sức tìm tiếp được.”

Hàn Lộ bới mấy quả trứng gà chôn ở trong đống cát, lại lấy nắm tuyết chà xát cho bớt nóng rồi mới đưa qua cho chị mình.

Ngay trong nháy mắt này, màn đêm đen kịt bỗng nhiên sáng bừng lên. Một cái giới nhãn với ánh sáng bảy màu sáng rực, tia sáng bắn ra bốn phía đột nhiên xuất hiện phía trên đỉnh đầu của hai người.

Bình Luận (0)
Comment