Đại Bạch lẩn trốn cả một ngày, thậm chí còn trốn trong nước mà mình sợ nhất nhưng rồi vẫn bị tìm được. Anh ta ngay cả một lời tạm biệt cũng không kịp nói, cứ như vậy mà bị hút trở về trên thiên giới.
Tất cả mọi người chỉ thấy được có một bóng đen tiến vào trong cái cửa động ánh sáng bảy màu đó, sau đó cửa động thần bí liền chậm rãi khép lại rồi biến mất không thấy đâu nữa.
“Là Đại Bạch…”
Hàn Sương lẩm bẩm nói.
Kỳ thật thì Hàn Lộ cũng nhìn thấy, nhưng cô cảm thấy lúc này vẫn là ngậm miệng lại thì hơn, nhất định tâm tình của chị gái mình bây giờ rất tệ.
Hóa Sinh ở bên kia giới nhãn vừa nhìn thấy một con thú nhỏ cả người ướt sũng, lập tức đau lòng hét một tiếng.
“Điện hạ!!!”
Đại Bạch ngây ngốc, à không, Bạch Chiến rốt cuộc cũng hồi thần lại. Anh ta cảm thấy được một luồng thần lực đang chảy xuôi trong cơ thể mình, cái loại cảm giác tràn ngập lực lượng mà đã lâu rồi không cảm thấy.
Một giây sau, Bạch Chiến biến trở lại thành hình người.
Bàn tay nắm chặt, Bạch Chiến quay đầu nhìn lại hạ giới trong giới nhãn, cảm xúc trong mắt lúc này cực kỳ hỗn loạn. Nghĩ đến bộ dáng sắp khóc khi tìm kiếm mình của người phụ nữ kia lúc mình trốn đi, trái tim anh ta vừa ngọt vừa đau. Hận không thể lại từ trong giới nhãn nhảy xuống.
“Điện hạ…”
“A Chiến, ngươi không sao chứ?”
Biểu tình này của anh ta có chút dọa người, Hóa Sinh cùng với Hạo Lan thần quân cảm thấy vô cùng lo lắng.
Bạch Chiến nhếch môi, gật gật đầu, nhìn chằm chằm giới nhãn kia thật lâu rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta có thể lại đi xuống thêm một lần nữa không?”
Anh ta muốn nói lời tạm biệt với Hàn Sương.
Hóa Sinh: “…”
Không đợi Hóa Sinh mở miệng ngăn cản, Hạo Lan thần quân liền vỗ mạnh một chưởng lên người Bạch Chiến.
“Phía dưới đó đến cùng là có cái gì câu hồn ngươi đi rồi hả? Ngươi nói thử bây giờ ngươi còn xuống đó được nữa không? Mấy tiểu giới trong khu vực quản lý của ngươi đã loạn thành dạng gì rồi mà ngươi còn tâm tư để xuống dưới đó hả?”
Bạch Chiến trong nháy mắt linh hồn quy vị, thanh tỉnh trở lại.
A, đúng rồi, mình vẫn còn là thú thần.
Lập tức trở nên đau đầu.
Anh ta nghĩ đến những ngày mình rời đi, mặc dù ở trên trời mới khoảng một ngày nhưng ở các phương tiểu giới đó cũng đều là gần một năm rồi.
Trong đó đã phát sinh bao nhiêu chuyện, quả thực là không dám nghĩ tới. Nhìn khuôn mặt nhăn như trái khổ qua của Hóa Sinh là đã có thể đoán được một hai rồi.
“Được rồi, quay trở về điện thú thần đi. Hạo Lan, chuyện hôm nay đa tạ ngươi. Ngày khác nếu có thời gian rảnh lại mời ngươi đến uống rượu.”
Hạo Lan gật gật đầu, không để ý lắm, cũng biết điện thú thần lúc này sẽ phải vô cùng bận rộn nên cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, cưỡi pháp khí của mình trong nháy mắt liền biến mất.
Bạch Chiến xoa xoa đầu, vung tay áo triệu ra pháp khí của mình rồi mang theo Hóa Sinh trực tiếp quay trở về điện thú thần.
Lúc này trong điện thú thần, mấy ngọc bài đại diện cho mấy tiểu giới đã lộ ra mấy vết đen, cũng không trách Hóa Sinh lại lo lắng đến như vậy.
Bình thường mà nói, mấy ngọc bài đáng lẽ phải là một màu xanh lá cây yên bình, toàn bộ trở thành màu đỏ là trước nay chưa từng thấy.
Nếu như thần thú vẫn không trở về chưởng quản, chỉ sợ mấy phương tiểu giới bởi vì đủ loại thiên tai xảy ra mà nhân khẩu đột nhiên giảm xuống, tín niệm sụp đổ, ngọc bài cũng sẽ vỡ nát.
Bạch Chiến vừa về đến điện thần thú, ngay cả mông cũng chưa kịp ngồi vào ghế đã bắt đầu bận rộn củng cố các phương tiểu giới dưới quyền quản lý của mình. Đương nhiên anh ta sẽ chiếu cố nhất đến chỗ mà mình đã từng ở lại.
Vì thế đến ngày thứ hai, tuyết đã ngừng rơi ở phương tiểu giới kia, thời tiết cũng bắt đầu ấm dần lên.
Cáp Nhĩ cũng đã nhìn thấy được dị tượng xảy ra tối hôm qua, vốn tưởng rằng thần thú hiển linh, đến khi cảm nhận được thời tiết băng giá đã bắt đầu chấm dứt, lập tức thành ký quỳ xuống cầu nguyện một phen.
Đơn giản chỉ là cái gì mà cảm tạ thần thú đại nhân vân vân mây mây.
Còn hai chị em Hàn Lộ đối với chuyện này lại là vô cảm, Hàn Lộ là thất vọng với thần thú, còn Hàn Sương thì lại đang đắm chìm trong nỗi đau mất đi Đại Bạch, không còn tâm trạng suy nghĩ đến cái gì mà thần thú nữa.
Giống với Cáp Nhĩ còn có người của tộc Bạch Hổ và mấy bộ tộc còn lại. Bởi vì đại vu của mấy bộ tộc rốt cuộc cũng đã khôi phục lại được vu lực, đã có thể câu thông được với thú thần, đối với mỗi bộ tộc mà nói thì đây chính là một tin tức tốt đến không thể tốt hơn.
Cả ba tộc còn thương lượng, muốn cùng nhau tổ chức một lễ tế tự thật long trọng.
Những chuyện này cả hai chị em ở cùng với Cáp Nhĩ ở trên đảo hoàn toàn không hề hay biết.