Bệnh của Cáp Nhĩ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cho dù thời tiết bên ngoài không còn lạnh như trước nhưng bà ấy vẫn phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng thêm. Hàn Lộ ở lại bên cạnh bà ấy một lúc nữa, đến lúc thấy bà ấy sắp ngủ thiếp đi thì cô mới đi ra ngoài xem tình hình chị gái mình thế nào rồi.
Hàn Sương cũng là chỉ sau khi Đại Bạch vừa mới rời đi có thương tâm một chút, sau đó liền giống như là khôi phục lại bình thường, so với bình thường cũng không khác gì lắm.
Đó là nếu như bỏ qua tiếng hít nước mũi thỉnh thoảng vang lên.
Vừa đỏ mắt vừa sửa sang lại mấy nhánh cây còn sót lại ở trên nhà gỗ, động tác giống như là đang bị ép phải đẩy nhanh tốc độ.
Hàn Lộ nhìn không rõ, nhưng vẫn thấy đau lòng.
Giữa chị em có tâm linh cảm ứng nên cô biết chị gái mình bây giờ đang rất khó chịu, rất thương tâm.
“Chị ơi, chị nghỉ tay một lúc đi, chị đã làm rất lâu rồi.”
Hàn Sương nghe vậy liền xoay đầu lại, sau khi thấy đó là em gái mình mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Sao em lại đến đây thế, không phải chị đã nói ở bên này có rất nhiều vụn gỗ à, em cứ ngồi yên trong phòng là được rồi.”
Cô vừa lải nhải vừa kéo em gái mình ra khỏi khu vực nguy hiểm, ấn xuống ngồi ở trên một tảng đá tạm thời dùng làm ghế.
“Mặc dù thời tiết có hơi ấm lên một chút, nhưng mà em cũng phải cẩn thận.”
Dù sao thì thân thể của em gái cũng vẫn còn rất yếu.
Hàn Lộ bất đắc dĩ lắc đầu rồi cúi đầu ừ khẽ một tiếng.
Kỳ thật sau khi hóa hình, cơ năng thân thể cô cũng đã tăng lên rất nhiều, sẽ không dễ bị sinh bệnh. Nhưng mà chị gái cứ luôn thích coi cô là em gái Lâm yếu đuối kia, cái này không cho phép cái kia không cho phép.
Nhưng mà có thể được người khác quản lý như vậy kỳ thật cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
*
Bởi vì cả ba tộc đang chuẩn bị tổ chức một đại điển tế tự nên Cáp Nhĩ không thể tiếp tục ở lại trên đảo nữa, sau khi khỏi bệnh liền rời khỏi hòn đảo trở lại tộc Bạch Hổ.
Hàn Lộ cũng hiểu được rằng bà ấy đã quen với cuộc sống quần cư, sống ở trên đảo nhất định là sẽ không quen được nên cô cũng không cứng rắn giữ bà ấy ở lại, chỉ nói với bà ấy là mỗi ngày sẽ để Tiểu Tuyết mang thức ăn qua cho bà ấy, không cho phép từ chối.
Cáp Nhĩ vừa lau nước mắt vừa rời đi.
Khi bà ấy đi rồi, trên đảo chỉ còn lại hai chị em cùng với Tiểu Tuyết. Không còn Đại Bạch mỗi ngày đều bên cạnh nghịch ngợm gây sự nữa, Hàn Sương lại trở về với hình tượng người chị gái dịu dàng trầm tĩnh kia, mỗi ngày chỉ vùi đầu vào công việc xây nhà lớn của mình, không thích cười cũng không thích nói chuyện.
Cũng may mà nội thương của Hàn Lộ cuối cùng cũng đã tốt lên, linh lực cũng đã hoàn toàn khôi phục trở lại, lập tức liền có thể giải trừ thần chú nguyền rủa ở trên người Bảo Bảo.
Có Bảo Bảo làm bạn ở bên cạnh, cô tin rằng chị gái mình nhất định có thể dần dần quên Đại Bạch đi.
Bởi vậy lần cuối cùng khi Hàn Lộ tỉnh lại ở dưới đáy biển, cô liền không trực tiếp quay trở về mà cởi Bảo Bảo đang buộc ở trên người Bối Bối xuống, niệm chú ngữ đem toàn bộ những nguyền rủa còn sót lại trong cơ thể nó giải trừ sạch sẽ.
Không còn sức mạnh của thần chú nguyền rủa nữa, cơ thể của Bảo Bảo trở nên lớn hơn với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Sau khi một tia năng lượng màu đen cuối cùng bị linh lực của Hàn Lộ trục xuất ra ngoài, nó lại mở mắt ra một lần nữa.
Sau mấy giây mê man, nó mới có thể hồi thần lại được, vừa nhìn thấy Hàn Lộ ở trước mắt cùng với con gái của mình, lập tức sợ đến ngây người.
Nó, không phải nó đang ở Nam Hải sao?
Đúng rồi, còn Sương Sương đâu rồi?
Bảo Bảo không kịp nói chuyện với con gái mình, lập tức trong đầu liền điên cuồng hô hoán đồng bạn của mình.
Hàn Sương lúc này đang cuốn sợi giao tiêu trong biển, nghe được mấy tiếng Sương Sương quen thuộc kia, lập tức trong lòng chua xót đến mức rơi lệ. Mấy sợi giao tiêu đã cuốn được bị cô ném trở lại vào trong biển, chính mình thì hóa ra đuôi cá, bơi thật nhanh về hướng Bảo Bảo.
Trong biển thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng khóc hu hu, Hàn Lộ cùng với Bối Bối thức thời nhường không gian lại cho hai đồng bạn đã lâu không gặp kia.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng trống rỗng.
“Bối Bối, mày có muốn trở về tộc không?”
“Tộc Giao Nhân à? Đương nhiên là tôi muốn trở về rồi. Tiểu Hàn cô không muốn à? Cho dù bên đó có mấy người xấu nhưng không phải là chúng ta vẫn còn rất nhiều bạn bè ở đó sao?”
Bối Bối nhớ tới mấy đồng bạn của nó ở trong tộc, ngược lại lại có mấy phần chờ mong.
Hàn Lộ trầm mặc trong chốc lát, cũng không nói là muốn trở về hay không, chỉ nhặt cuộn giao tiêu mà chị gái mình lúc nãy ném đi chậm rãi quấn lại.
Bây giờ nội thương đã khôi phục, Bảo Bảo cũng đã được giải trừ nguyền rủa, đã đến lúc trở về tộc Giao Nhân để tìm đại vu tính sổ rồi.
Còn về phần con mắt không nhìn thấy thì…
Không có gì đáng ngại hết.
Cô đánh nhau với người ta cũng không phải là cận chiến, chỉ cần niệm chú với bấm pháp quyết, nhìn không rõ cũng chẳng sao cả.