Dương Sí lúc này còn không biết giống cái nhỏ của mình đã sắp chạy đi rồi, lúc này anh vẫn còn thảnh thơi nằm ở trên một cành cây chợp mắt.
Ngay ở dưới tàng cây lớn kia, một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt đang ẩn giấu ở trong bụi gai, đón ánh mặt trời khẽ đung đưa theo gió.
Mà ở cách bông hoa nhỏ đó không xa là một nửa con trăn màu đen. Còn một nửa thân của nó đã bị Dương Sí ăn trong mấy ngày nay rồi.
Con trăn màu đen này chính là dã thú phụ trách bảo vệ cho bông hoa nhỏ ở chỗ này.
Cái bông hoa nhỏ màu hồng nhạt kia có tên là nước mắt mỹ nhân, chính là một loại linh dược cực kỳ tốt cho đôi mắt. Chỉ là bây giờ vẫn chưa đến thời điểm thành thục của bông hoa này nên Dương Sí chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi.
Thời gian sinh trưởng của cây nước mắt mỹ nhân là rất dài, nhưng thời kỳ nó nở hoa lại không dài như vậy, từ lúc hoa màu hồng nhạt tới lúc đỏ rực cũng chỉ là mấy ngày mà thôi.
Đợi đến khi bông hoa kia hoàn toàn chuyển thành màu đỏ rực chính là lúc bông hoa thành thục nhất, là thời điểm thích hợp để anh hái xuống.
Dương Sí đã chờ ở chỗ này hai ngày, chỉ cần thêm ba ngày nữa thôi là bông hoa kia sẽ chuyển thành màu đỏ rực, khi đó anh sẽ ra tay hái xuống, chạy trở về tộc Bạch Hổ.
Đến lúc đó anh sẽ mang nó đến chữa trị cho đôi mắt của Tiểu Lộ, lại đem chuyện lúc trước giải thích cho cô, đến lúc đó anh có thể an tâm mà một lần nữa lại theo đuổi Tiểu Lộ.
Nói không chừng chỉ cần khi ánh mắt của Tiểu Lộ vừa tốt lên là cô có thể sẽ tha thứ cho mình.
Dương Sí càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ, lại kiên nhẫn chờ thêm hai ngày nữa. Nửa con trăn ở trên mặt đất kia cũng đã ăn hết rồi, nhưng anh cũng không có ý định rời khỏi chỗ này để đi săn.
Chỉ còn lại một ngày cuối cùng, anh phải ở đây nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ này, không thể cho phép bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Bởi vì đây đã là ngày cuối cùng trong thời kỳ nở hoa, bông hoa nhỏ kia đã chuyển thành màu đỏ tươi, hương hoa cũng trở nên nồng đậm.
Mấy con thú có chút linh trí ở gần đó đều bị con trăn lớn trước đó đánh bại ăn tươi nuốt sống, địa bàn này lại bị nó đánh dấu lãnh thổ nên chỗ này tạm thời không có con thú nào đến quấy rầy.
Dương Sí vui vẻ thanh tịnh, thay đổi tư thế từ nằm ngửa thành nằm sấp, nhìn không chớp mắt vào bông hoa nhỏ ở bên dưới.
Nó đang dần dần chuyển sang màu đỏ tươi…
Nhanh lên nào!
“Cha hai ơi nó ở ngay phía trước đó! Con ngửi thấy rồi, thơm quá đi!”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ở trong rừng.
Sắc mặt Dương Sí lập tức trầm xuống, nghe giọng này đương nhiên biết là có người tới. Hơn nữa nghe ý tứ kia, có lẽ người tới cũng đang hướng về bông hoa nhỏ phía dưới này.
Bàn tay của anh trong nháy mắt nắm chặt thanh Xích Diễm.
Bông hoa nước mắt mỹ nhân này là của anh, ai cũng đừng nghĩ đến có ý đồ với nó.
“A Âm à, mấy người trong tộc đều nói trong rừng này có trăn lớn! Con đừng đi tới đó nữa, mau trở về với cha hai đi!”
“Có trăn lớn mới tốt, mấy thiên tài địa bảo đều có một con thú thủ hộ ở bên cạnh. Mấy người trong tộc chúng ta thấy trăn lớn kia nói không chừng chính là con thú đang thủ hộ bảo bối gì đó đấy. Thôi nào, cha hai, con rất lợi hại đấy, cha hai cũng đừng sợ, đi nào.”
“Ôi…”
Từ trong tiếng thở dài bất đắc dĩ của người đàn ông kia có thể nghe ra được ông ta cực kỳ cưng chiều con nhóc kia.
Con nhóc kia nghe giọng cũng chỉ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, vậy mà khẩu khí lại lớn đến như vậy, nói gì mà không sợ trăn lớn. Khoác lác à?
Mình muốn giết chết con trăn lớn kia cũng phải tốn rất nhiều sức lực. Cuối cùng vẫn là dựa vào kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm cùng với thanh Xích Diễm ở trên tay này mới có thể giết chết được con trăn kia.
Cô ta chỉ là một con nhóc như vậy, có thể có được bao nhiêu bản lĩnh đây?
Thần kinh Dương Sí thoáng chốc liền buông lỏng, cho đến khi anh thấy được người vừa tới.
???
Cái quỷ gì đây, tiểu nha đầu linh khí đầy người kia, xác định chính là người của thế giới này đấy à?
Dương Sí kinh hãi đến mức suýt chút nữa đã ngã từ trên cây xuống.
Tiểu nha đầu kia có vóc dáng thấp bé nho nhỏ, mặc một bộ áo quần vải đay thô ráp. Khuôn mặt như ngọc, da thịt trắng như tuyết, thanh linh thoát tục. Tóc xõa tung, còn đeo một cái vòng hoa, phảng phất giống như là một tiểu hoa tiên từ trên trời rơi xuống.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Sí đã hoài nghi có phải mình đã trở về thiên giới hay không? Thật sự không hề nói quá lời, tiểu nha đầu này vừa nhìn liền biết cô ta không phải là người ở nơi này.
“Cha hai ơi! Nhìn kìa! Chính là bông hoa ở đằng kia! Chính là nó dẫn con đến đây.”
Tiểu nha đầu kia hưng phấn, chạy nhanh về phía trước muốn đưa tay ra định đẩy bụi gai ra để hái hoa. Dương Sí làm sao còn có thể nhìn tiếp được nữa, lập tức từ trên cây nhảy xuống, thanh kiếm quét ngang.
“Không được hái!”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, lại còn hung dữ như vậy nữa, cô bé kia sợ tới mức nước mắt chảy ra.