Người đàn ông bên kia lập tức kéo cô ta ra sau lưng để che chở, lại hung hăng trừng Dương Sí.
“Anh làm A Âm nhà tôi sợ rồi đấy!”
Dương Sí buông thanh kiếm của mình xuống rồi lại nhìn người đàn ông kia một chút. Anh nhíu mày, lại nhìn ông ta thêm một chút nữa.
Người đàn ông này…
Nhìn có vẻ quen lắm.
Người này là ai nhỉ?
Người đàn ông kia thấy Dương Sí không nói một lời nào, còn tưởng rằng Dương Sí tự biết mình đuối lý, vội vàng quay lại dỗ dành con gái của mình. Ông ta vừa mới quay đầu lại, một cái mụn lớn ở sau gáy lập tức lộ ra.
Ánh mắt Dương Sí híp lại, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi tức giận muốn làm thịt cái người đàn ông trước mắt này.
Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, thế mà anh lại ở chỗ này gặp được người cha ở kiếp này của anh, Nguyên Quảng.
Năm đó ông ta vứt bỏ mẹ rời khỏi tộc Bạch Hổ, liền đi một đường không trở lại, cũng không hề có một chút tin tức nào. Mẹ còn cho rằng ông ta đã chết, mặc dù là hận nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ nhung một phen.
Không nghĩ tới người đàn ông này thế mà lại đi đến tận chỗ xa đến như vậy, lại còn làm cha hai gì đó nữa.
Thật đáng xấu hổ!
Sau khi người đàn ông kia dỗ dành con gái xong, vừa lấy lại tinh thần liền nhìn thấy một tia khinh bỉ ở trong mắt Dương Sí, lập tức liền nổi trận lôi đình.
“Nhìn mặt anh rất lạ, anh là dã nhân từ tộc nào đến đây thế hả? Ngọn núi này là của tộc Đại Hùng chúng tôi, anh mau rời khỏi đây ngay.”
Dương Sí quay đầu lại nhìn bông hoa nhỏ ở đằng sau, vẫn chưa thể hái được, lập tức thả lỏng rồi quay đầu lại chế nhạo người đàn ông kia một phen.
“Ông là người của tộc Đại Hùng à? Vậy là ông có một con gấu phải không? Vậy thì gọi nó đến cho tôi được mở rộng tầm mắt một chút xem thử.”
Nguyên Quảng: “…”
Ông ta làm gì có gấu chứ.
“Cha hai…”
Giọng nói mềm mại ở phía sau lưng ông ta vang lên, cô ta thò đầu ra nhìn về phía sau Dương Sí.
“Con muốn có bông hoa kia…”
Nguyên Quảng trấn an vỗ vai cô ta rồi nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, cha hai nhất định sẽ hái về cho con.”
Quay đầu lại, ông ta lại rống lên với Dương Sí:
“Tránh ra!”
Dương Sí ôm Xích Diễm, cứ như vậy đứng sừng sững chắn ở phía trước bụi gai không hề nhúc nhích.
“Nếu muốn hái, có bản lĩnh thì cứ giẫm lên đầu tôi.”
Lời nói khiêu khích như vậy, lại phối hợp với ánh mắt khinh bỉ kia của anh, Nguyên Quảng làm sao có thể chịu nổi cục tức này, liền hét lớn một tiếng rồi vung một quyền về phía Dương Sí.
Nguyên Quảng là người của tộc Bạch Hổ, sức lực đương nhiên là không tệ, nếu không thì làm sao có thể được tộc Đại Hùng trọng dụng. Chỉ là sức lực của ông ta so với Dương Sí thì kém xa. Nhất là Dương Sí còn hiểu được các loại kỹ xảo chiến đấu, hơn nữa còn có thần binh ở trong tay. Một quyền kia của ông ta còn chưa kịp đánh trúng mặt của Dương Sí thì đã bị Dương Sí cản lại.
“Chỉ có một chút sức lực yếu ớt này thôi à? Cái này mà cũng xứng làm người của tộc Đại Hùng sao?”
Dương Sí dễ dàng hất tay ông ta ra, cầm lấy Xích Diễm, chém một nhát về phía gốc cây sam đỏ ở bên cạnh ông ta.
Một cái thân cây to bằng bắp đùi người đàn ông trưởng thành cứ như vậy mà bị chém ngang, ầm ầm ngã xuống.
Tiểu nha đầu kia sợ đến ngây người, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Nguyên Quảng nhìn thấy vết chém bóng loáng kia, không hiểu sao da đầu lại thấy tê rần, phảng phất giống như bị điện giật lập tức thu tay về.
“Anh! Anh! Anh…”
“Anh cái gì? Ông quá vô dụng…”
Dương Sí lại âu yếm lau Xích Diễm, không để ý đến người đàn ông đang tức giận đến giậm chân ở bên kia, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ đang dần chuyển sang màu đỏ rực.
Nguyên Quảng nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể làm gì được. Cũng chẳng còn có cách nào cả, ai bảo ông ta không thể đánh lại được người kia.
“A Âm, cha hai vô dụng, hoa kia chúng ta không lấy được đâu, chúng ta trở về đi.”
Ông ta muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi làm cho mình bị mất mặt này.
“Cha hai đợi con một lát đã, con muốn lấy bông hoa kia, để con mang mấy thứ đồ đổi với người kia xem thử.”
Lê Âm tự nhận bảo bối của mình vẫn còn rất nhiều, chắc chắn là có thể đổi được bông hoa kia. Cô thấy cha hai không lên tiếng, đành phải tự mình tiến lên.
“Anh có thể nhường bông hoa kia cho tôi được không? Tôi sẽ dùng đồ vật đổi với anh, điều kiện thì tùy anh chọn.”
Dương Sí không hề để ý đến cô ta, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ ở trước mặt.
Canh giữ ở đây đã năm ngày nay, bông hoa nhỏ kia rốt cuộc cũng đã chuyển sang màu đỏ rực.
Rốt cuộc thì anh cũng có thể trở về tộc Bạch Hổ rồi!
“Này! Anh có nghe tôi nói không thế?”
“Không!”
Giọng nói của Dương Sí lúc này càng lạnh lùng hơn lúc trước. Tiểu nha đầu kia chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, nước mắt không kìm giữ được nữa, lập tức khóc toáng lên.