Lê Âm là một người vô cùng kỳ quái, bao nhiêu lần chết đi là bấy nhiêu lần được uống canh Mạnh Bà, nhưng lại chẳng có tác dụng gì đối với cô ta cả. Vì vậy, trong đầu cô ta lại chứa đựng ký ức của cả mấy đời trước đó.
Dù ở kiếp nào đi nữa, cô ta cũng là một đứa con xinh đẹp đáng yêu trong nhà, bất kể là thời hiện đại hay cổ đại, từ nhỏ cho đến lớn đều được cưng chiều hết mực. Nhưng điều đáng tiếc là ở kiếp nào cô ta cũng không thể sống qua được mười tám tuổi. Lần này cô ta lại được đầu thai vào tộc Đại Hùng thời viễn cổ này, là một cô gái có làn da trắng nõn, duyên dáng và rất đáng yêu, ở giữa một đám phụ nữ cường tráng đen sì cùng tộc đương nhiên là vô cùng nổi bật.
Tất cả mọi người trong tộc đều rất yêu quý cô ta, Lê Âm cũng cố gắng hết sức mình, vận dụng những gì cô ta học được ở những kiếp trước đó để giúp đỡ mọi người trong tộc.
Giống như chiếc áo gai và đôi giày cô ta đang mang trên người, tất cả đều là do cô ta nghĩ ra.
Vì thế mà những người trong tộc càng cưng chiều nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, chưa bao giờ để cô ta phải chịu bất kỳ sự uất ức nào.
Nhưng hôm nay, cô ta chỉ là muốn có bông hoa đó thôi, nhưng anh trai có vẻ dễ nhìn kia đã không đồng ý cho cô thì thôi, thế mà lại còn hung dữ với cô ta nữa, cô ta lập tức không nhịn được, nước mắt liền bắt đầu rơi.
Vừa nghĩ tới năm năm sau mình sẽ lại chết, cô ta càng cảm thấy buồn hơn và càng khóc nhiều hơn.
Nguyên Quảng chưa bao giờ nhìn thấy Lê Âm khóc nhiều như vậy, cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ hận ngày thường mấy tên kia sao cùng nhau đến một lần. Nếu hôm nay cùng nhau đến đây thì chắc chắn sẽ không phải sợ tên nhà quê đó?
Cũng tại ông ta quá vô dụng mà…
Nhẹ nhàng nói nhỏ không được mà dỗ dành cũng không xong. Ông ta đành chuyển ánh mắt hướng về tên nhà quê đang đứng trước mặt. Không biết vì cái gì, ông ta luôn cảm thấy tên nhà quê này trông khá quen mắt nên theo bản năng cố kiềm chế tính khí nóng nảy của mình.
“Anh là một người đàn ông lớn đến chừng này, muốn hoa làm gì chứ? Nhường lại cho tôi được không, tôi có thể mang thịt và gạo đến đổi cho anh.”
Dương Sí ban đầu cũng không thèm quan tâm đến ông ta, nhưng khi nghe nhắc đến gạo, đột nhiên cảm thấy có hứng thú.
“Ở đây, các ông có gạo sao?”
Vừa nghe có vẻ như vẫn còn hi vọng, Nguyên Quảng lập tức trả lời: “Ở đây, tôi không chỉ có gạo mà còn có cả lúa mì, khoai tây và khoai lang!”
Sau khi khoe khoang cả một tràng dài, ông ta lại nghĩ có lẽ một tên nhà quê như vậy chắc sẽ không biết đến những thứ này, liền muốn giải thích thêm một tràng nữa, thật không nghĩ tới người đàn ông kia chỉ gật đầu và quay lại nhìn vào bông hoa nhỏ kia.
“Ồ, cuối cùng là anh có muốn đổi hay không?”
Dương Sí không cần quan tâm, bắt đầu đếm thời gian nhìn bông hoa dần chuyển sang màu đỏ rực, cho đến khi ở giữa bông hoa nổi lên một đường vân giống như hình giọt nước mắt liền lập tức xuống tay, hái toàn bộ mấy bông hoa nước mắt mỹ nhân kia xuống.
Vừa hái xong, anh liền đem tất cả mấy bông hoa kia đặt vào trong giỏ. Bên trong giỏ được phủ bởi lớp cỏ khô dày để đảm bảo rằng không một bông hoa hay một chiếc lá nào có thể bị rơi ra ngoài.
Sắc mặt Nguyên Quảng lập tức tối sầm lại.
Chính mình đã hạ giọng năn nỉ đến thế rồi, vậy mà tên này vẫn còn không chịu chia cho Lê Âm dù chỉ là một bông hoa, thật sự là quá đáng vô cùng. Mấy bông hoa này mọc trên vùng đất của tộc Đại Hùng, tên tiểu tử này dựa vào cái gì mà mà dám mang chúng đi khỏi nơi này chứ.
Trong đầu ông ta đã nghĩ đến việc chút nữa sẽ tìm mấy người cùng đi chặn đường tên tiểu tử này. Dù sao thì một mình ông ta cũng không thể nào đánh bại được người này.
Dương Sí cũng không thèm nhìn đến hai người đang đứng đó, chỉ nhanh chóng đi vòng qua hai người bọn họ và đi ra hướng con đường mà họ vừa tới.
Nơi này là địa bàn của tộc Đại Hùng, sau khi lấy được đò rồi thì nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu như bị chặn lại và xảy ra đánh nhau, khó tránh khỏi sẽ làm ảnh hưởng đến mấy bông hoa trong giỏ. Nếu để hoa bị hư thì thật đáng tiếc.